Ở trong bóng đêm, nàng giống như là oan quỷ chui ra ngoài từ trong địa ngục, lại giống như là tiên tử tới từ trên trời.
Nhưng cả hai đều không giống, vừa quỷ dị, lại vừa đẹp kinh động tâm phách.
Giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ, ở giữa yêu và tiên, phảng phất như đến từ trong tranh vẽ.
"Ngươi không cần phải lo lắng, bọn hắn sẽ không nghe được thanh âm của ta!" Nữ tử kia nhìn bộ dáng kinh ngạc lại có một chút lo lắng của Phương Quý, cười cười, nói: "Trên thực tế, nếu không phải ta một mực đi theo phía sau ngươi, lúc này ngươi trốn ở chỗ này nghe lén, bọn hắn tất nhiên đã phát giác ra ngươi, cho nên ngươi ngược lại nên cám ơn ta mới đúng..."
"Chuyện này..." Nhìn nữ nhân này nói chuyện thoải mái như rất thân quen với mình, Phương Quý không khỏi ngơ ngác một chút.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử này, nhưng nàng lại bày ra dáng vẻ mình không phải là người lạ, cẩn thận cảm ứng khí tức trên người nàng một chút, Phương Quý phát hiện ra tu vi của nàng cũng không cao, thậm chí hắn còn cảm thấy trên người nàng không có pháp lực, chỉ là một tu sĩ cảnh giới Dưỡng Tức, có thể là ngay cả cảnh giới Dưỡng Tức cũng đều miễn cưỡng, từ một trình độ nào đó mà nói, nàng kỳ thật chính là một người bình thường, không có pháp lực gì.
Chỉ bất quá, một người cơ hồ nhìn như hoàn toàn không có tu vi, chợt xuất hiện ở phía sau mình, cũng không khỏi quá quỷ dị.
Vào lúc Phương Quý dò xét nàng, nàng cũng đang quan sát Phương Quý.
Cặp mắt kia đảo qua giữa trán Phương Quý, dường như cảm ứng được cái gì, thế là nụ cười của nàng càng thêm thong dong.
Nhìn thần sắc nhàn nhạt của nàng, phảng phất như lúc cười lên cũng có một chút xa lạ với thế gian, Phương Quý lập tức cảm thấy có một chút không thoải mái.
Hắn không nhịn được giảm thấp thanh âm hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta chỉ là đệ tử của một tiểu tông không có danh tiếng nào đó mà thôi, nhìn thấy Thái Bạch Tông các ngươi bây giờ giống như mặt trời ban trưa, thanh danh lan xa, mà ngươi lại là đại đệ tử chân truyền của đại tiên môn như vậy, trong lòng ngưỡng mộ, cho nên mới mạo muội tới, tìm ngươi trò chuyện một chút..." Nữ tử áo trắng kia cười, trả lời rất bâng quơ.
Đệ tử tông môn nhỏ, như mặt trời ban trưa, ngưỡng mộ...
Phương Quý nghe nàng nói như vậy liền hiểu, nhìn hai mắt của nàng, thở dài.
Nữ tử áo trắng hỏi: "Ngươi thở dài gì thế?"
"Chuyện này..." Phương Quý có một chút bất đắc dĩ nói: "Ta đã đính hôn rồi..."
Đây là đang nghĩ đến đâu?
Nghe Phương Quý trả lời cùng với vẻ mặt thành thật của hắn, coi như là vị đệ tử Kỳ Cung này cũng đều sửng sốt một chút mới phản ứng được, trên mặt lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười, cặp mắt đen như mực ở trên khuôn mặt trắng như tuyết nhìn chằm chằm vào Phương Quý, nhìn cực kỳ lâu, cặp mắt kia nhìn như cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại tạo ra cho người ta một loại cảm giác dường như có thể xem thấu hết thảy mọi thứ.
Sau một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Địa Bảo, công pháp Đông Thổ, pháp quyết chữ Thần...căn cơ của ngươi cũng không tệ!"
"Hửm?" Phương Quý nghe nàng nói, ánh mắt không khỏi có một chút cảnh giác.
Chính mình bây giờ đã kết thành Kim Đan, hơn nữa đan phẩm lại khác biệt cùng với phàm nhân, có đến ba loại căn cơ, nhưng hầu hết mọi người đều không biết những điều này, từ lúc hắn rời khỏi Thái Bạch Tông cho đến nay, phàm là những người nhìn thấy hắn ra tay, không có một ai không coi hắn là Địa Bảo Kim Đan.
Nữ tử trước mắt chưa bao giờ nhìn thấy này, lại bỗng nhiên nói ra căn cơ đan phẩm của chính mình, hắn cảm thấy không thể không đề phòng.
Ngược lại là nữ tử kia, một chút cũng không thèm để ý thần sắc của Phương Quý biến thành dạng gì, hoặc đối với nàng mà nói, Phương Quý vô luận biến thành dạng gì cũng đều không trọng yếu, nàng chỉ giống như là có điều suy nghĩ, dường như đang bấm đốt ngón tay tính toán gì đó, sau nửa ngày, nàng ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua chủ điện Ngọc Chân Cung nơi xa, nói: "Người đáng thương, lòng cao hơn trời, tầm mắt lại không đủ, vốn có thể giải thoát, lại rơi vào vũng bùn vô tận, đời này nhất định gian truân, khó mà ổn thỏa, ngươi nói xem nàng cùng với sư tôn ngươi, tại sao lại đi đến một bước này?"
Phương Quý cũng không biết nữ tử này đến từ nơi nào, mục đích là gì.
Nhưng thấy nàng thần thần bí bí, liền cũng thuận miệng nói qua loa: "Còn có thể vì cái gì, hai người không hợp nhau chứ sao..."
Nữ tử kia nghe lời ấy, trong ánh mắt nhìn Phương Quý cũng có khen ngợi, gật đầu nói: "Không sai, chính là đường khác biệt!"
Nói xong, lại hỏi Phương Quý: "Vậy ngươi có biết đường là gì hay không?"
Ánh mắt của Phương Quý lập tức trở nên cổ quái.
Trong lòng thầm nghĩ, thứ đồ chơi đường này, không phải là dùng để đi, không có cỏ mọc hay sao...
Càng nghĩ càng thấy phức tạp, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhận định, cô gái này chính là đang tìm cớ!
Thế là hắn tức giận nói: "Ngươi không biết chữ đường được viết như thế nào sao?"
Nữ tử kia cười cười, tính tình dường như rất tốt, cũng không để ý, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: "Thế gian có đường, số lượng là chín, ở trên mỗi một con đường, đều có rất nhiều người không tầm thường, sư tôn ngươi chính là một người, những người này có thiên tư kinh diễm, kỳ tài diệu thế, lòng cao hơn trời, nắm giữ tài học có thể cạnh tranh với trời, cho nên bọn hắn nhất định sẽ khiến cho đường đi của mình trở nên rất xa..."
"Vấn đề là ở chỗ, con đường của bọn hắn, đã không còn là con đường của riêng mình!" Nàng nhẹ nhàng nói, thở dài một tiếng, nói: "Một con đường đi tới tột cùng, kỳ thật chính là tử vong, là hủy diệt, đây là một cái đạo lý rất đơn giản, cũng đã được chứng minh vô số lần, thế nhưng những người thông minh đi trên đường lại không hiểu, hoặc nói là bọn hắn không tin, bọn hắn tình nguyện tin tưởng cuối đường là lối ra, là giải thoát, cho nên từ lúc bọn hắn bước lên đường, liền đã chú định là sẽ đi ra loại kết cục tuyệt vọng kia!"
Nghe nàng nói những lời khó hiểu này, lông mày của Phương Quý cũng đều đã nhăn lại.
Hắn kỳ thật đã sớm không muốn tiếp tục nói nhảm với nữ tử này, chỉ là lời nói của nàng lại đột nhiên khiến cho hắn sinh ra một chút cảm xúc quái dị, bởi vì Phương Quý đã nghe thấy những lời tương tự ít nhất một lần.
Ngay từ lúc ở di địa Kính Châu, hắn liền đã nghe người khác nói cái gọi là đường, những tồn tại kia nói cuối đường là giải thoát.
Sau đó, khi trở về thôn Ngưu Đầu, hắn cũng mơ một giấc mộng, ở trong mộng lão thôn trưởng cũng có nhắc tới đường, nhưng bây giờ ngẫm lại, lão thôn trưởng lúc ấy cũng rất không thích con đường kia, thậm chí là đang né tránh, thế nhưng lão thôn trưởng cũng không tránh được, cho nên mới bảo mình hãy sớm làm chuẩn bị.
Đường ở trong miệng của bọn họ cũng giống như đường trong miệng của nữ tử?
"Sự tuyệt vọng này, cũng không chỉ là của bọn hắn, mà là tất cả mọi người trên thế gian!" Mà nữ tử áo trắng kia cũng chỉ chậm rãi nói, giống như là cũng không thèm để ý Phương Quý có thể hiểu được, hay là liên tưởng đến cái gì hay không, chỉ tiếp tục nói: "Cho nên bọn hắn đi trên đường của mình tới tột cùng, liền nhất định sẽ mang đến đại loạn, mang đến tuyệt vọng cho thế gian này, sinh ra và hủy diệt chính là tồn tại như vậy, cho nên, mới cần phải có người ngăn cản bọn hắn, đánh gãy con đường của bọn hắn!"