"Ách...không có việc gì!" Tức đại công tử phản ứng một chút, mới nói: "Chữ của ngươi thật không tệ, bút pháp này...tự thành một phái, không bám vào khuôn mẫu!"
"Cũng tạm được!" Phương Quý rất khiêm tốn, ngượng ngùng cười nói: "Rất lâu không có viết chữ, trước kia đẹp hơn rất nhiều!"
Ở chung quanh lại là một mảnh trầm mặc.
Tức đại công tử cười khan hai tiếng, nói: "Nhanh viết tên ta!"
Phương Quý gật đầu nhẹ, lại viết xuống ba chữ "Tức Cửu Chiêu" lên trên quyển trục.
Tức đại công tử suy nghĩ, nói: "Tại Tức Châu, mọi người đều gọi ta là Thần Phù công tử, ngươi xem thử..."
"Không viết!" Phương Quý không nhịn được nói: "Tên hiệu xốc nổi như thế viết để làm gì?"
Tức đại công tử nhìn năm chữ Ngọc Diện Tiểu Lang Quân ở trước danh tự Phương Quý một chút, nhất thời trầm mặc không nói.
"Các ngươi cũng muốn đi sao?" Phương Quý ngẩng đầu nhìn về phía vài người khác, cũng là những người được xếp vào trong Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, giống như mấy người Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân, bất quá mặc dù mọi người cùng nhau tự phong Thập Nhị Tiểu Thánh, uống rượu một trận, cũng coi như đã nhận biết, nhưng Phương Quý nghĩ rằng dù sao cũng không thân quen, chuyện nguy hiểm như vậy, tự nhiên phải hỏi ý kiến của người ta một chút rồi lại nói.
"Nếu như Long Cung đã mời, vậy dĩ nhiên..." Tiêu Tiêu Tử nghe được Phương Quý đặt câu hỏi, hơi khẩn trương, do dự nói: "Không tiện cự tuyệt!"
"Đó chính là muốn đi!" Phương Quý xem xét nét mặt của nàng, liền hiểu được ý nghĩ trong lòng của nàng, liền viết danh tự của nàng vào.
Nhìn qua ba chữ "Tiểu Tiểu Tử" ở trên quyển trục, Tiêu Tiêu Tử trầm mặc cực kỳ lâu.
May mắn là Tức đại công tử ở bên cạnh lưu ý đến, vội vàng cầm bút lên, lại viết lên ba chữ Tiêu Tiêu Tử ở bên cạnh, nếu không thì thật sự không biết vị Tiêu tiên tử trong nóng ngoài lạnh này, sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Lại sau đó, Phương Quý lại viết mấy cái danh tự Việt Thanh, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân lên, duỗi lưng một cái.
Có một chút tiếc nuối nhìn quyển trục một chút, Phương Quý nói: "Chỉ tiếc là, người ta nói muốn mời mười hai người chúng ta, kết quả hiện tại chỉ có sáu người chúng ta ở đây, sáu người khác ở đâu, có ai biết bây giờ bọn hắn ở nơi nào hay không, hỏi bọn hắn thử xem có muốn đi không?"
Nghe Phương Quý hỏi, Tức đại công tử ngược lại là ngơ ngác một chút, sau một lúc lâu hắn mới cười nói: "Ngươi yên tâm, không cần tìm!"
Phương Quý nhìn hắn một cái, cũng không biết lòng tin của hắn đến từ đâu.
Uống rượu vào đêm hôm qua, hắn cũng có thể nghe ra được, sáu người khác rõ ràng là không muốn đi theo Tức đại công tử hồ nháo, đối với cái gọi là Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, thật sự nhiệt tình, cũng chỉ có Tức đại công tử mà thôi!
Liền ngay cả Phương Quý, nếu như không phải Tức đại công tử hiểu chuyện, đẩy hắn lên vị trí thứ nhất, hắn cũng không muốn dính vào!
Bất quá Phương Quý cũng không biết chính là, ngay vào lúc hắn lo lắng sẽ không có đủ người đến, cùng nhau đi đến thịnh yến Thất Hải phúc hoạ đan xen kia, tin tức thiệp mời của Long tộc, đang dùng một loại tốc độ kinh người, truyền ra khắp các châu Bắc Vực.
"Công tử, chúng ta...chúng ta đi nhanh như vậy làm gì?" Ở bên ngoài ba ngàn dặm, có một vị nam tử áo lam, đang chắp tay sau lưng đứng ở trên phi kiếm, bay thẳng về phương đông, người này có được bộ dáng tuấn mỹ, thân hình rắn rỏi, khí độ hơn người, chính là Hứa Lưu Hoan một trong "Thập Nhị Tiểu Thánh" mới vừa trở về từ Viễn Châu, bây giờ hắn đang ngự kiếm bay ở phía trước, sau lưng lại có một nha đầu xấu xí cưỡi mây đuổi theo, gió lớn rót vào trong miệng, nói chuyện cũng đều không lưu loát.
"Ha ha, một đám người tầm thường ở nơi đó, làm sao lại không nhanh rời đi?" Vị nam tử mặc lam bào kia xoay người lại, kiên nhẫn đợi nha hoàn một hồi, chờ nàng đi đến bên cạnh mình, mới bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Kỳ tài trong thế gian, không thiếu người có danh vọng, nhưng ta còn chưa thấy ai tự mình phong danh hiệu cho mình, phải biết rằng vị Tức đại công tử kia, tại Tức Châu cũng được coi như là một nhân vật, lại không nghĩ được lại là bao cỏ bực này, cũng chỉ chém mấy tiểu Quỷ Thần tại Vĩnh Châu mà thôi, liền muốn không ai bì nổi, tìm người tự phong cái gì Thập Nhị Tiểu Thánh, bất quá chỉ là tôm tép nhãi nhép, lòe người mà thôi, ta cũng không muốn bị bọn hắn bôi nhọ thanh danh!"
"Vậy...công tử cứ nói là được..." Nha hoàn xấu xí thở hổn hển nói: "Đi nhanh như vậy để làm gì?"
"Không đi nhanh, bị tục khí đuổi kịp thì làm sao bây giờ?" Nam tử mặc lam bào cười xùy một tiếng, nói: "Trước đây bọn hắn còn muốn lôi kéo ta uống rượu, nếu không đi nhanh..."
Còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên ở giữa không trung, có một đạo phù quang hiện lên, trực tiếp rơi vào trong tay của hắn.
Nam tử mặc lam bào nhận ra đây là thần phù của Tức gia, cố ý không tiếp, nhưng nghĩ một hồi, vẫn cầm vào trong tay.
Lẩm bẩm: "Nếu như hắn vẫn nói đến sự tình Thập Nhị Tiểu Thánh, ta liền..."
Còn chưa nói hết lời, hắn đã quét qua nội dung trên thần phù, sắc mặt liền bỗng nhiên thay đổi.
Nha hoàn xấu xí giật nảy cả mình: "Công tử sao thế?"
"Thất Hải Long tộc tổ chức thịnh yến, thế mà mời Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực chúng ta..."
Sắc mặt của nam tử mặc lam bào biến đổi, sau nửa ngày, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hóa thành một đạo kiếm quang bay ngược lại, mặc cho nha hoàn xấu xí ở phía sau gọi như thế nào, cũng không dám chậm một chút nào, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ không cách nào hình dung: "Làm sao lại như vậy? Làm sao lại như vậy? Rõ ràng chính là do vị Tức gia thiếu gia kia tự mình hồ nháo, nhưng Long tộc thế mà tưởng thanh danh này là thật..."
"Tên tuổi Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, sẽ thật sự muốn mượn nhờ Long tộc truyền ra khắp thiên hạ hay sao?"
"Sư tôn, ta đã trở về..." Mà ở biên giới Viễn Châu, ở trước một chiếc thuyền pháp đã bỏ neo, một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc như đạo cô bước trên mây mà đến, đi tới phía trước thuyền pháp, chắp tay với người ở bên trong, nói: "Mối hoạ tại Viễn Châu đã được giải trừ, đệ tử tuân theo sư mệnh, lập tức chạy về..."
Còn chưa nói hết lời, trong thuyền pháp bỗng nhiên truyền ra một thanh âm: "Ngươi lập tức trở lại đi!"
Nữ tử ăn mặc như đạo cô cảm thấy nao nao: "Sư tôn chẳng phải không thích ta thâm giao cùng với những người kia sao?"
"Long Cung có Thần Sứ giáng lâm, mời Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực đến dự thịnh yến Thất Hải..." Thanh âm ở trong thuyền pháp cũng lộ ra một chút kích động: "Chẳng lẽ ngươi không hiểu điều này đại biểu cho cái gì?"
"Lời mời của Long tộc?" Nghe câu nói này, đạo cô trẻ tuổi cũng đều cảm thấy kinh hãi, lại nhất thời phản ứng không kịp.
"Một câu nói đùa của lão thần tiên Đông Thổ vào 300 năm trước, liền khiến cho Bắc Vực nhiều ra bảy vị Tiểu Thánh, bây giờ 300 năm trôi qua, Thất Tiểu Thánh Bắc Vực đã trở thành Thất Thánh Bắc Vực, đoạt đi bao nhiêu thanh danh cùng với khí vận, người bên ngoài coi như có thiên tư cao hơn, thực lực mạnh hơn, cũng khó mà mạnh hơn bảy người bọn hắn, ai ngờ được, bây giờ Long Cung thế mà cũng muốn thành tựu danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh trong thế hệ các ngươi..."