Quay đầu lại, mới phát hiện ra Tức đại công tử cũng đang trợn to mắt nhìn chính mình, dường như vô cùng kiêng kỵ, không dám tới gần.
Đánh giá Phương Quý một hồi lâu, Tức đại công tử mới nhỏ giọng hỏi: "Thái Bạch Cửu Kiếm của ngươi đâu?"
"Ta ngay cả kiếm cũng đã bị mất, làm sao có thể thi triển Thái Bạch Cửu Kiếm?" Phương Quý chẳng hề để ý khoát tay áo, nhỏ giọng nói: "Chỉ là muốn doạ hắn một chút mà thôi!"
Tức đại công tử nghẹn lời: "Chuyện này..."
Phương Quý cũng không để ý tới hắn, chỉ là từ từ xoay người lại, khoanh hai tay ở trước ngực, chăm chú đảo qua khuôn mặt của vô số tu sĩ quan chiến chung quanh, cũng không chỉ vẻn vẹn nhìn bọn hắn, còn nhìn về hướng đỉnh núi rừng cây chung quanh, trên mây dưới mặt đất, nơi nào có người, hắn liền nhìn về chỗ đó, thần quang giữa trán ẩn hiện, dường như mỗi một người núp ở trong bóng tối đều chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn, đều bị hắn quét nhìn qua một lần.
Sau đó, hắn bày ra bộ dáng ngang ngược vào lúc còn ở thôn Ngưu Đầu, làm ra tư thái cường hoành nhất.
"Hiện tại, còn có ai không phục?"
Còn có ai không phục?
Người không phục còn có rất nhiều, chỉ là không có ai dám nói ra...
Tình thế trong sân biến hoá quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều có một chút phản ứng không kịp, mắt thấy những người không cam lòng ẩn núp, có ý đồ tranh đoạt thanh danh kia, đang đánh nhau thành một đoàn với những tu sĩ trẻ tuổi triển lộ tài hoa trên chiến trường trừ ma tại Vĩnh Châu, thắng bại khó liệu, tình thế không rõ, vị đệ tử Thái Bạch Tông này lại chợt nhảy ra, trong vài ba chiêu, liền càn quét sạch chiến trường...
Quốc quân Dạ Phong Quốc thì đã chết, Hồ Lô đảo chủ bị thương, Bích U lão quái bỏ chạy.
Mấy vị tu sĩ quấn lấy Việt Thanh Trước đó, cũng là vừa nhìn thấy không ổn, liền lập tức trốn vào trong đám người.
Trong sân trở nên sạch sẽ, ngoại trừ thi thể của quốc quân Dạ Phong Quốc cùng với hai cánh tay của Hồ Lô đảo lưu lại, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Có không biết bao nhiêu người, hướng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Phương Quý.
Trong Thập Nhị Tiểu Thánh, không phải là không có ai muốn thu thập tàn cuộc, chỉ là không nghĩ tới sẽ thu thập nhanh như vậy.
Mặc dù nghĩ kĩ lại, vị đệ tử Thái Bạch Tông này, hoặc nói là người đứng đầu Thập Nhị Tiểu Thánh này dường như cũng không có triển lộ thủ đoạn lợi hại gì, hắn giúp đỡ Mạnh Đà Tử thu thập quốc quân Dạ Phong Quốc, là dựa vào đánh lén, thu thập đảo chủ Hồ Lô, chính là nhờ vào túi vải màu đen thần bí, mà lúc đối phó với Bích U lão quái, lại càng lợi hại hơn, dường như càng không phải là dựa vào bản sự, mà là dùng một câu dọa cho đối phương bỏ chạy...
Bất quá vô luận như thế nào, đúng là vào lúc hắn vừa ra tay, tràng diện liền trở nên sạch sẽ.
Cho nên trong lòng đám người cũng đều không hiểu sao nổi lên sự kiêng kỵ, bốn phía im ắng, đều yên lặng nhìn hắn.
"Nếu không có ai không phục, vậy thì hãy nghe ta nói!" Lúc đầu Phương Quý khoanh tay ở trước ngực, thấy ở chung quanh không có ai dám trả lời mình, liền buông hai tay ra, bày ra một cái tư thế càng bá đạo hơn, hai cánh tay bắt chéo bên hông, ưỡn ngực nói: "Các ngươi tới đây muốn đoạt danh hào, có tác dụng gì chứ? Thập Nhị Tiểu Thánh chính là Thập Nhị Tiểu Thánh, người Long Cung muốn mời chính là mười hai người chúng ta, có quan hệ gì với các ngươi?"
Nghe hắn nói như vậy, đám tu sĩ ở chung quanh đều hơi ngạc nhiên.
Chỉ là trong lúc nhất thời, quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng nhất thời không có ai mở miệng nói...
"Thái Bạch Tông Phương đạo hữu, ta có một lời, không biết có nên nói hay không..." Cũng ở trong bầu không khí yên tĩnh, có một thanh âm bình tĩnh vang lên.
Chúng tu sĩ đều lả tả quay đầu nhìn về phía người phát ra thanh âm, liền thấy người nói chuyện chính là Hứa Lưu Hoan.
Trước đây người này đã từng đứng ra ủng hộ chúng tu sĩ tranh đoạt thanh danh, thậm chí cũng biểu đạt sự bất mãn đối với xếp hạng của mình, chỉ bất quá ở trong trận đại chiến kia, hắn cũng không có động thủ, có người đoán hắn là muốn thu thập tàn cuộc vào lúc cuối cùng, cũng có người cho rằng hắn để mắt tới người nào đó có xếp hạng cao hơn hắn ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh, bất quá không nghĩ tới, Phương Quý bỗng nhiên nhảy ra ngoài, dẹp yên hỗn loạn, khiến cho hắn không có cơ hội xuất thủ...
Mà vào lúc này, thấy Phương Quý lớn tiếng hô quát, không có người trả lời, hắn mới đứng ra.
"Ngươi muốn nói gì?" Phương Quý thấy hắn mở miệng, liền không khỏi nhướng mày.
Ngay từ đầu hắn đã có một chút ấn tượng tốt với người này, thế nhưng vừa rồi đối phương đứng ra nói chuyện thay cho những người kia, hắn liền không còn thích.
Hứa Lưu Hoan cũng nhìn ra sự bất mãn trong đáy mắt của Phương Quý, dường như cũng không sốt ruột, chỉ dùng ánh mắt quét nhìn đám người một vòng, chậm rãi nói: "Đã có danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, như vậy chúng tu sĩ Bắc Vực đến tranh đoạt thanh danh, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tối thiểu từ tình hình mới vừa rồi mà nói, phần thắng của hai vị Mạnh đạo hữu cùng với Hải Sơn đạo hữu là không lớn, mặc dù ngươi xuất thủ vào lúc này, giúp bọn hắn đánh bại đối thủ, nhưng ngày sau việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ có người không phục, tên tuổi của Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực chúng ta, chỉ sợ là cũng không dễ nghe như vậy..."
Nghe hắn nói lời này, cũng có người không nhịn được âm thầm gật đầu.
Trận đại chiến vừa rồi kia xác thực rất hỗn loạn, nói thực ra, đối với song phương mà nói, cũng đều không hề công bằng, có người đánh lén Mạnh Đà Tử, cũng có người đánh lén Hải Sơn Nhân, cho nên chiếu theo đạo lý mà nói, như vậy Phương Quý giúp hai người bọn hắn một chút, kỳ thật cũng không được tính là gì.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, bản thân chuyện này chính là trận chiến tranh đoạt thanh danh.
Chúng tu sĩ nghĩ tới Thập Nhị Tiểu Thánh, liền có cảm giác bọn hắn phải có uy thế vô địch.
Cho nên, cho dù có người đánh lén ngươi vào thời điểm đấu pháp thì sao, ngươi liền nên mặc kệ tất cả, trấn áp hết thảy địch nhân.
Đơn giản mà nói, chính là có người giúp đỡ đối thủ của ngươi thì được, nhưng có người giúp ngươi chính là không được.
Nếu không thể quét ngang đối phương, làm sao có tư cách tự xưng là Tiểu Thánh?
"Thanh danh chính là thanh danh, muốn dễ nghe để làm gì?" Ngược lại là Phương Quý nghe Hứa Lưu Hoan chất vấn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, trực tiếp hỏi một câu.
"Ngươi..." Hứa Lưu Hoan chính là dự định nói một chút đạo lý với Phương Quý, đã bày ra bộ dáng chuẩn bị ngôn từ thỏa đáng. Nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Phương Quý mở miệng lại chính là một câu như vậy, ngược lại liền lập tức khiến cho hắn nghẹn lời.
"Có lẽ ngươi chưa hiểu ý của ta!" Phương Quý nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt từ trên người hắn, chuyển đến trên người đám tu sĩ chung quanh, nói: "Thiệp mời ở trong tay ta, cho nên ta không thèm để ý cái gì thanh danh hay không thanh danh, cũng mặc kệ những thứ loạn thất bát tao kia, cần phải được ta coi trọng mới được, Phương lão gia ta muốn viết tên ai, liền viết tên người đó, muốn mang ai đi đến Long Cung ăn bữa cơm này, vậy ta liền mang người đó đến..."