Nói xong cười một tiếng, nói: "Những người khác nếu cũng muốn ăn, vậy liền tự mình đi đến Long Cung lấy thiệp là được..."
Hứa Lưu Hoan nghe vậy, sắc mặt liền biến hóa, lông mày cũng đều nhíu lại.
"Về phần ngươi..." Phương Quý lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: "Có lẽ ngươi cảm thấy làm như vậy là không tốt lắm, vậy cũng không có quan hệ, ngươi coi trọng thanh danh như vậy, nếu như cảm thấy thanh danh của chúng ta không xứng với ngươi, vậy thì ngươi cũng không cần xếp chung với chúng ta!"
Nghe lời này, đám tu sĩ chung quanh liền nghị luận ầm ĩ.
Mà sắc mặt của Hứa Lưu Hoan càng là khó coi tới cực điểm, bỗng nhiên bước ra một bước, nói: "Phương đạo hữu cũng không khỏi quá không nói đạo lý rồi?"
Phương Quý nghe lời này, lập tức nở nụ cười, nói: "Ngươi thấy ta giống như là người nói đạo lý sao?"
"Ngươi..." Nghe một câu không có đạo lý như vậy, lập tức khiến cho sắc mặt của Hứa Lưu Hoan trở nên khó xử không gì sánh được, thế mà nhất thời không nói nên lời.
Ngược lại là mấy người Tức đại công tử, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân, Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, quay mặt nhìn nhau một cái, tâm tình quả thực rất phức tạp, lời nói của Phương Quý cũng không dễ nghe, trong lòng bọn hắn, kỳ thật cũng chưa chắc đã tán đồng, chỉ bất quá, ý giữ gìn ở trong lời nói của Phương Quý lúc này, cũng không hiểu sao khiến cho trong lòng mấy người bọn hắn đều sinh ra một chút ý cảm kích.
Nhất là Mạnh Đà Tử cùng với Hải Sơn Nhân, một người nhếch miệng cười cười, một người yên lặng gật đầu nhẹ.
"Ý của Phương đạo hữu là..." Cũng vào lúc này, Hứa Lưu Hoan cuối cùng vẫn không cam lòng, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phương Quý nói: "Xếp hạng ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, danh ngạch thịnh yến Thất Hải, không ai được phép cướp đoạt, cũng không cho phép thay đổi, đúng hay sai đều do ngươi định đoạt?"
Phương Quý cười nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã hiểu được!"
Hứa Lưu Hoan phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Phương đạo hữu chỉ sợ là còn không làm chủ được..."
"Ai nói ta không làm được?" Phương Quý hừ lạnh một tiếng, nói: "Long tộc giao thiệp mời vào trong tay của ta, chính là muốn ta làm chủ!"
Hứa Lưu Hoan lập tức trở nên trầm mặc, lúc trước Long tộc là tới như thế nào, lại là như thế nào giao thiệp mời vào trong tay của Phương Quý, hắn cũng không có nhìn thấy, bất quá trước đó hắn cũng đã hỏi thăm những người nhìn thấy một màn này, biết Thần Sứ Long tộc cũng không nhiều lời, cũng chỉ giáng xuống từ trên trời, tiện tay đưa thiệp mời cho hắn mà thôi, lời này của hắn chưa chắc đã có đạo lý, nhưng lúc này mình tranh luận chuyện này với hắn, cũng chỉ vô dụng.
Hắn nhìn thấy Phương Quý quả quyết như vậy, trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng nói: "Phương đạo hữu, ta cũng có một câu muốn gửi cho ngươi, danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực này có ảnh hưởng quá lớn, thanh danh của Thái Bạch Tông các ngươi mặc dù kinh thiên, nhưng ngươi không phải là Triệu lão tiền bối, cũng không phải là sư tôn của ngươi, ngươi muốn gánh vác phần nhân quả này một mình, chỉ sợ là khẩu vị quá lớn, sẽ đưa tới tai hoạ cho chính mình..."
Mà đám tu sĩ ở chung quanh nghe hắn nói, thần sắc cũng lập tức trở nên phức tạp không gì sánh được.
Lời nói của Hứa Lưu Hoan kỳ thật rất có đạo lý, ảnh hưởng cùng với nhân quả của tấm thiệp mời này, thật sự là quá lớn.
Có bao nhiêu người muốn tranh đoạt thanh danh, có bao nhiêu người muốn đi đến dự thịnh yến Thất Hải, kết quả Phương Quý chỉ dùng một câu liền chặn đường của người bên ngoài?
Sẽ thực sự có người bởi vì một câu của hắn, liền từ bỏ tranh đoạt thanh danh?
Không thể nào, bọn hắn ngược lại sẽ bởi vì lời này, đều chạy tới tìm Phương Quý...
Nghĩ đến hậu quả mà câu nói này có khả năng mang tới, ngay cả Tức đại công tử cũng không khỏi biến sắc.
Thế là hắn liên tục nháy mắt với Phương Quý, ra hiệu cho Phương Quý thu hồi lời nói.
"Lời này..." Phương Quý làm như không thấy đối với ánh mắt của Tức đại công tử, thay vào đó là cười nói: "Ngươi chính là cảm thấy ta không gánh nổi hay sao?"
Hứa Lưu Hoan lập tức nghẹn họng, im lặng không nói.
Tức đại công tử cũng lập tức tuyệt vọng, thật lâu mới nặng nề thở dài.
"Hiện tại..." Phương Quý sửa sang lại quần áo của mình, nhấc nhấc đai lưng, cười hỏi đám tu sĩ: "Còn có người nào không phục ta sao?"
Hư không chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Người không phục còn có rất nhiều, chỉ là không có ai dám nói ra...
Hứa Lưu Hoan muốn nói lại thôi, hiển nhiên còn có một chút không cam tâm, nhưng lần này cũng không đợi hắn quyết định có muốn nói hay không, Phương Quý bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Lúc ấy ta xếp cho ngươi vị trí thứ tám, ngươi có vẻ như là không hài lòng phải không?"
Hứa Lưu Hoan lập tức nghẹn họng, lại nửa ngày không thể mở miệng.
Trong lòng của hắn hiểu được, chính mình nếu như nói không hài lòng, chỉ sợ là Phương Quý sẽ lập tức gạch tên của mình đi.
Đối với Hứa Lưu Hoan hắn mà nói, hắn cho rằng bằng vào một thân bản lĩnh của mình, ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh, chính mình tối thiểu có thể sắp xếp ở trong ba vị trí đầu, cho nên hắn mới muốn tranh giành, bởi vì hắn hiểu rõ thế cục hôm nay, nhìn như hồ nháo pha trò, nhưng xếp hạng định ra trong Thập Nhị Tiểu Thánh bây giờ, trong tương lai liền có khả năng sẽ lưu truyền trong mấy trăm năm thậm chí là hơn ngàn năm, thứ hạng đầu tiên sẽ có ảnh hưởng lớn đến tương lai của một người sau này.
Nhưng tranh cùng với những người khác, hắn có tự tin, nhưng tranh cùng với vị đệ tử Thái Bạch Tông này, nhân quả lại quá lớn...
Chỗ dựa ở phía sau người này, mình cũng không thể trêu vào...
Thế là, ở dưới vạn chúng chú mục, tâm tư của hắn vòng vo không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên rất nhanh liền làm ra quyết định.
"Thụ giáo!" Hắn đưa tay chắp tay với Phương Quý, không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, kiếm quang biến mất trong nháy mắt.
"Xong rồi!" Nhìn Hứa Lưu Hoan rời đi không dây dưa dài dòng một chút nào, cũng nhìn thấy chúng tu sĩ vây xem, cùng với những người núp ở trong bóng tối thăm dò kia không còn ai nhảy ra nói chuyện, Phương Quý gật đầu nhẹ, quay đầu đi vào trong thuyền pháp, nói với Tức đại công tử: "Đi tiếp thôi!"
"Phương Quý đạo hữu, Phương...Phương lão đại..." Thuyền pháp khởi hành một lần nữa, chậm mà chắc, nhưng ở trong thuyền pháp, cũng đã nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn, trong lòng Tức đại công tử lo lắng hỗn loạn, ba phen mấy bận không nhịn được, rốt cục vẫn tới nói với Phương Quý: "Ngươi đã gây ra đại phiền toái, vừa rồi lời ngươi nói ra đúng là rất hả giận, thế nhưng chờ đến khi lời này được truyền ra, ai biết được toàn bộ Bắc Vực sẽ loạn thành bộ dáng gì..."
"Ngươi gấp cái quỷ gì?" Phương Quý không hiểu liếc nhìn hắn một cái: "Ngay từ đầu nổi giận, đi ra ngoài động thủ với người ta là ngươi!"
Tức đại công tử đau lòng nhức óc nói: "Ta lúc ấy là không có cách nào, chỉ có thể qua cửa này trước, lại nghĩ đối sách khác, nhưng ngươi thì không giống, lời này của ngươi chỉ sợ là chẳng mấy chốc sẽ truyền ra khắp Bắc Vực, đến lúc đó ai biết được sẽ có bao nhiêu người tới gây phiền phức cho ngươi?"