Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1036 - Chương 1036: Bức Ép Cây Nhỏ

Chương 1036: Bức ép cây nhỏ Chương 1036: Bức ép cây nhỏ

Nói trắng ra là, bản thân thứ này cũng không phải là công pháp gì!

Nếu nhất định phải hình dung, ngược lại là càng giống như con đường tu hành.

Trước đó vào thời điểm Bạch Quan Tử giảng giải cho Phương Quý, đã từng dùng ví dụ phàm nhân kiếm ăn để so sánh, có người làm ruộng, móc lương thực trong đất vàng, vất vả một năm, kiếm lời được mấy đồng tiền, đây là một loại biện pháp sinh tồn, nhưng cũng có người đi khắp nơi mua thấp bán cao, kiếm rất nhiều tiền, càng có người chuyên tâm đọc sách, làm quan cầm quyền, thậm chí còn có người trực tiếp tạo phản, xoay người làm hoàng đế, những biệp pháp này, đồng dạng cũng đều được xem như là kiếm ăn...

Chỉ là sự khác biệt ở giữa, lại giống như là một trời một vực.

Ở trong mắt nàng, trước kia Phương Quý tu hành tại tiên môn, vậy chỉ là làm ruộng thu lương, ổn thỏa, nhưng lại chậm.

Mà bây giờ phương pháp nàng dạy cho Phương Quý, thì là người làm thương nhân, kiếm được thật nhiều tiền...

Phương Quý đối với chuyện này cũng không phải là quá hiểu, nhưng bây giờ không còn cách nào, cũng chỉ có thể thử một chút...

Dựa vào lời nói của Bạch Quan Tử, bây giờ hắn muốn mượn nhờ bảo vật để tu luyện, một vật trọng yếu nhất, chính là Tiên Linh có được tại Dao Trì Quốc!

Chỗ mà Phương Quý không hiểu cũng là ở chỗ này.

Tiên Linh tất nhiên là đồ tốt, Dao tiên tử chính là mượn nhờ nó, ở trong trăm năm thời gian, tu vi mới đột nhiên tăng mạnh.

Nhưng mấu chốt là, người ta tốt xấu gì cũng dùng trăm năm thời gian, còn mình thì có bao nhiêu thời gian?

Từ nơi này đi đến Bắc Hải, cho dù đi thật chậm, cũng chỉ mất khoảng một tháng...

Lặng lẽ mở túi màu đen ra, Phương Quý đưa mắt nhìn vào bên trong.

Lúc trước Tiên Linh vừa tỉnh lại, liền muốn đào tẩu, sau đó bị Dao tiên tử hù sợ, trực tiếp chui vào trong túi màu đen của hắn, nhìn dáng vẻ của nó, dường như đang ở bên trong khá thoải mái, dù sao thì sau khi Mạc Cửu Ca thức tỉnh, cho đến khi chém một kiếm quy tiên, cuối cùng rời đi, Tiên Linh cũng đều không có dám thò đầu ra, mà Phương Quý tự nhiên cũng không thể để cho nó chạy, một mực cột chặt miệng túi.

"Làm sao lại không có động tĩnh?"

Mở túi ra, bên trong yên tĩnh, đưa mắt nhìn vào bên trong, liền thấy ở trong cái túi màu đen này, có một cái hồ lô màu đen đang nằm, chính là đồ vật đoạt được khi động thủ với người ta lúc trước, mà ở bên cạnh hồ lô, thì còn có một cái chậu cây nho nhỏ, lúc này nhìn giống như là một chậu cây phổ thông, không nhúc nhích, liền ngay cả lá cây cũng đều rủ xuống, thế mà một chút sinh cơ cũng không có.

"Bị ngạt chết rồi sao?" Phương Quý cảm thấy kinh hãi, banh miệng túi ra một chút, muốn đưa tay cầm, lại không nghĩ rằng, túi vừa mới banh ra, chậu cây kia liền bỗng nhiên trở mình, "sưu" một tiếng liền nhảy ra ngoài từ trong túi màu đen, muốn hóa thành một đạo quang mang màu xanh bỏ chạy.

"Thật là giảo hoạt, thế mà giả chết..." Phương Quý kinh hãi, vội vã chộp tới, vừa vặn bắt lấy chậu cây.

"Xào xạc..." Cây nhỏ lay động cành lá, phát ra âm thanh, giống như là đang nổi giận, quăng tới một cành lá thật dài.

Phương Quý biết cái cây nhỏ này thích tát người, đã sớm có chuẩn bị, nhìn thấy không ổn, lập tức cúi đầu tránh thoát, sau đó dùng sức kéo nó tới trước người mình, cũng bất chấp tất cả, trước tiên đập cho cây nhỏ hai phát.

"Có phục hay không?" Sau khi đập hai phát, Phương Quý nghiêm nghị hét lớn, sau đó trở tay lại là hai đập.

Nếu như ngoại nhân thấy được, đoán chừng sẽ giật mình!

Đã nhìn thấy đánh người, chưa nhìn thấy ai hung hăng đánh một chậu cây...

Cây nhỏ ngay từ đầu rất là kiệt ngạo, không ngừng giãy dụa ở trong tay của Phương Quý, hơn nữa cành cây còn vung vẩy, quật tới quật lui, giống như là đang chống trả, nhưng lực lượng của nó quá nhỏ, từ đầu đến cuối cũng không tránh thoát được tay của Phương Quý, lại thêm lúc này Phương Quý ra tay cũng rất hung ác, bàn tay không ngừng đập tới, cứ đánh như vậy nửa ngày, cây nhỏ cuối cùng cũng không làm gì được hắn, dần dần trở nên trung thực...

Ngay cả cành là cũng đều rủ xuống, run lên một cái, lá cây ở trên ngọn còn có hạt sương chậm rãi trượt xuống...

"Nó khóc?" Phương Quý ngừng tay, trừng nó một cái, sau đó dò xét trái phải.

Bây giờ khoang thuyền mà Phương Quý đang ở, tự nhiên là khoang thuyền rộng rãi nhất cũng tinh xảo nhất trên chiếc thuyền pháp này, không chỉ có án thư bồ đoàn, trong lòng khoang thuyền còn có một tòa đan lô tinh xảo, cũng không biết Tức đại công tử bình thường có phải dùng nó để đốt lò sưởi ấm hay không, trong lòng Phương Quý có chủ ý, liền trực tiếp đi qua, mở nắp lò ra, sau đó ném cây nhỏ vào, đậy nắp lại.

"Ngươi thành thật một chút, nếu không ta sẽ dùng một mồi lửa thiêu rụi ngươi!" Hung hăng uy hiếp một tiếng, hắn lại gọi Anh Đề tới nhìn chòng chọc vào nó, sau đó mới tiến hành bố trí một lần nữa.

Dựa vào phân phó của Bạch Quan Tử, Phương Quý tìm kiếm nửa ngày ở trong túi càn khôn của mình, lấy ra từng khối ngọc phù trận cấm, dùng để bố trí Tụ Linh Trận, bất quá lúc này Phương Quý cũng không bố trí như trước đây, mà khảm thành một vòng xung quanh đan lô.

Sau đó hắn cũng kéo một cái bồ đoàn tới, ném tới trước đan lô, ngồi xuống.

"Anh bạn, hãy nói chuyện một chút!" Nhìn cây nhỏ ở trong đan lô, Phương Quý lộ ra vẻ mặt ngang tàng nói: "Ta cũng biết, ngươi chạy ra từ trong Bất Tri Địa cũng không dễ dàng, lại bị một nữ nhân nuôi dưỡng 100 năm, đoán chừng là muốn đi ra ngoài tiêu dao đúng không? Nhưng chuyện này là không có khả năng, rơi vào trong tay của ta, không lột một lớp da của ngươi đi thì sao được? Bây giờ ta sẽ ngồi ở đây, ngươi hãy trợ giúp ta tu hành, chờ đến khi ta tu luyện thành công, vậy thì ta cũng sẽ thả cho ngươi đi, hai người chúng ta cũng coi như đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay, nếu không..."

"Rầm rầm..." Cây nhỏ tức giận, cành lá đánh loạn ở trong đan lô, còn vươn ra từ trong lỗ thủng muốn đánh Phương Quý.

"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Vượng Tài, đốt nó..." Phương Quý giận dữ, nghiêm nghị quát lạnh.

Anh Đề nghe vậy, hai cái móng vuốt nhỏ lập tức lấy ra một tấm hỏa phù, làm bộ muốn ném vào trong đan lô.

Cây nhỏ lập tức trở nên trung thực, cành lá rủ xuống.

"Ha ha, ngươi biết điều là được, hãy đi theo Phương lão gia ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi..." Phương Quý thấy thế, lập tức mừng rỡ, ngồi thẳng một lần nữa, nói lời trấn an: "Ngươi biểu hiện cho tốt một chút, lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một ít phân!"

Lá cây trên cây nhỏ co lại, giống như là đại tiểu thư uỷ khuất.

Mà thần sắc của Phương Quý ngược lại là trở nên chăm chú, thầm nghĩ: "Lần này có thể đánh ra uy phong hay không, chính là dựa vào nó..."

Bày ra thêm ba tầng cấm chế ở chung quanh khoang thuyền thêm một lần nữa, sau đó lại phân phó Anh Đề một mực thủ tại chỗ này, không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy, lúc này Phương Quý mới ngưng thần chuẩn bị nửa ngày, sau đó chầm chậm phun ra một sợi linh tức, dù sao thì chỉ vừa mới bắt đầu, hắn cũng rất cẩn thận, sợi linh tức này chỉ là một sợi hơi không đáng chú ý trong pháp lực của hắn, tùy thời đều có thể chặt đứt liên hệ của nó với mình, tránh sinh ra vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment