Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1041 - Chương 1041: Chu Công Tử

Chương 1041: Chu công tử Chương 1041: Chu công tử

Thậm chí có thể nói, tốt nhất là bọn hắn sẽ giải quyết hết những kẻ khó đối phó, để lại một kẻ dễ đối phó nhất cho Phương Quý.

Chỉ có dạng này, mới có thể vừa bảo vệ thanh danh, lại vừa bức lui đối thủ.

Bằng không nếu để cho tất cả bọn hắn tới gây sự với Phương Quý, Phương Quý làm sao có nhiều tinh lực như vậy để ứng phó?

Nhưng bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, mình ngược lại là đã nghĩ kỹ, nhưng Phương Quý thế mà chạy ra ngoài...

"Thế mà thật sự tới?" Không chỉ có đám người Tức đại công tử không hiểu, những tu sĩ xuất hiện trong tòa thành trì này, cũng đều hơi kinh hãi.

Bọn hắn kỳ thật cũng cho rằng Phương Quý sẽ tuyệt đối không xuất thủ sớm như vậy, trước khi đến thậm chí đã thương lượng xong, ai lược trận, ai trước tiên cuốn lấy những đồng bạn kia của Phương Quý, sau đó ai sẽ tiêu hao pháp lực của Phương Quý, cuối cùng lại do ai giải quyết dứt khoát, đánh bại Phương Quý...

Chỉ cần đánh bại Phương Quý, liền có thể đoạt thiệp mời của Long tộc vào trong tay.

Thiệp mời rơi vào trong tay mình, như vậy còn không phải muốn điền ai vào thì điền người đó vào?

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, vị đệ tử Thái Bạch Tông kia, dĩ nhiên lại dễ bị xúc động như thế...

Lời khích tướng mà chúng ta nghĩ kỹ còn chưa nói ra, hắn đã vọt ra...

"Oanh!" Trong lúc đám người đang kinh ngạc, liền chỉ thấy một cái bóng đen vọt ra từ trong khoang thuyền, trong chốc lát liền đi tới giữa không trung, một thân áo bào đen tung bay, giống như mây mù gào thét, khí tức quanh người đung đưa tứ tán, giống như là cuốn lên một mảnh cuồng phong chung quanh, thoáng ngừng một lát ở trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua phía dưới, sau đó ở trong một khắc tiếp theo, liền đột nhiên lao xuống phía dưới...

Đứng mũi chịu sào, chính là công tử áo bào đỏ ngồi ở trong tửu lâu, được ca cơ vây quanh kia.

"Thế mà cuồng như thế?" Vị công tử áo bào đỏ kia cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi ngồi thẳng người, đẩy một vị ca cơ ở bên người ra.

Hắn vốn là người tràn đầy mùi rượu, giống như say rượu, nhưng vào lúc Phương Quý hiện thân lao về phía hắn, trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh không gì sánh được, nghênh đón một thân hung uy của Phương Quý, hắn thế mà không bối rối một chút nào, thay vào đó là con ngươi bỗng nhiên co lại đến cực nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Vô luận như thế nào, vị đệ tử Thái Bạch Tông này cũng làm cho ta thực sự ngưỡng mộ, thế mà thật sự có dũng khí động thủ với chúng ta..."

"Chỉ tiếc là..." Hắn từ bên cạnh bàn, cầm một thanh trường kiếm vào trong tay, cười nói: "Quá ngu!"

Trong thời gian hắn nói hai câu này, Phương Quý đã đi ngang qua nửa toà thành trì, vượt qua vài dặm, mang theo một thân uy thế đi tới trước người hắn, trên mặt thế mà cũng mang theo một chút vẻ hưng phấn, sau đó chính là vô cùng bá đạo, không nói một lời, ở bên ngoài trăm trượng liền đã đánh một quyền xuống, người còn chưa đến, cỗ quyền phong kia đã đánh về phía tửu lâu, thổi cho cửa sổ rung động cạch cạch.

"Muốn đánh nhau với ta mà còn muốn nghe đàn hát, ta đánh ngươi trước!"

Uy phong bá đạo, hung uy đáng sợ!

Mà đón một quyền này, công tử áo bào đỏ này lại là lạnh giọng cười một tiếng, thuận thế rút kiếm chém ra, một đạo kiếm quang, trong chốc lát gào thét mà lên, trong kiếm quang kia, thế mà loáng thoáng có phù văn lóe lên, khiến cho một kiếm này của hắn, lực lượng tăng vọt lên mấy lần.

Đáng sợ nhất là, thấy Phương Quý vọt tới tửu lâu, lao thẳng về phía công tử áo bào đỏ, mấy ca cơ nhìn như đã sợ đến hoa dung thất sắc kia, vào lúc này lại đột nhiên biến đổi, trên người của mỗi ca cơ đều có một tia chớp lóe kỳ dị hiển hiện, sau đó các nàng đồng thời lao về phía trước, xé toang da người, lộ ra chân thân được chế tạo từ Huyền Cương, trên dưới trái phải, bao vây xung quanh Phương Quý.

Mà ở dưới tòa tửu lâu này, cũng xuất hiện một đạo phù văn hình tròn to lớn trong nháy mắt, chuyện này khiến cho toàn bộ tửu lâu cũng đều giống như được xây ở trên đạo phù văn này, trong nháy mắt Phương Quý bước vào tửu lâu, lực lượng phù văn vô tận hiện lên, cùng nhau cuốn ở trên người Phương Quý.

Liền ngay cả trên mặt bàn mà mấy người công tử áo bào đỏ uống rượu, ở trong bụng một con cá hấp nào dó, cũng bỗng nhiên có một vệt kim quang thoát ra.

Đó lại là một con cổ trùng, phá bụng cá mà ra, vọt về phía giữa trán của Phương Quý.

Một thân khí thế hung ác của Phương Quý, cũng cơ hồ liền bị áp chế trong chốc lát.

Mấy vị ca cơ kia, vốn là khôi lỗi, lực lượng của mỗi một kẻ đều tương đương với Kim Đan sơ giai.

Năm cỗ khôi lỗi đồng thời phong bế động tác của Phương Quý, không nói là triệt để áp chế, nhưng tối thiểu có thể khiến cho hắn chậm lại một chút thời gian.

Lại thêm đạo văn phong ấn bao trùm toàn bộ tửu lâu, liền đủ khiến cho cả người Phương Quý không thể động đậy.

Mà vào lúc này, một kiếm của Chu công tử mới vừa vặn uẩn nhưỡng lực lượng tới cực điểm, sau đó chém về phía đỉnh đầu của Phương Quý.

"Chu gia công tử, lúc giết người cũng chỉ dùng một kiếm..." Lúc này ở trên thuyền pháp, đám tu sĩ mới vừa vặn kịp phản ứng, thậm chí còn chưa thấy rõ ràng động tĩnh cụ thể ở trong tòa tửu lâu kia, chỉ là vừa nhìn thấy toàn bộ tòa tửu lâu kia bị bao khỏa ở trong đạo phù văn to lớn, có người lập tức đổi sắc mặt, quát to: "Vị công tử áo bào đỏ này, là nhân vật có cùng bối phận với sư phụ ta, mặc dù nhìn trẻ tuổi, lại là lão quái vật mấy trăm tuổi, danh xưng của hắn chính là giết người chỉ cần dùng một kiếm, nhưng sư phụ ta đã nói qua, không phải là bởi vì Kiếm Đạo của hắn cao minh, mà là hắn quá mức âm hiểm, mỗi lần đều làm đủ bố trí..."

"Phương đạo hữu vọt thẳng về phía hắn, thực sự..."

Lời còn chưa dứt, tửu lâu đã sụp đổ ầm ầm.

Phương Quý tiến vào trong tửu lâu, đã trở thành một người chết ở trong mắt của Chu công tử.

Bởi vì hắn rất vững tin, Phương Quý không có khả năng ở trong thời gian ngắn làm ra ứng đối với tất cả những bố trí của mình...

Nhân lực cũng có lúc hết, Kim Đan cũng có cực hạn!

Hắn làm ra những bố trí này, lúc đầu liền phong kín hết tất cả phản ứng mà tu sĩ Kim Đan có thể làm ra.

Bất quá hắn không nghĩ tới chính là, Phương Quý cũng không có phản ứng.

Hắn tùy ý để cho những khôi lỗi kia chộp vào người hắn, sau đó pháp lực quanh người bùng phát, cứng rắn đối kháng với lực lượng của phù văn bao phủ cả toà tửu lâu, sau đó kéo theo khôi lỗi vọt về phía trước, tốc độ thế mà không bị ảnh hưởng quá lớn, có thể nhìn thấy, cánh tay của những khôi lỗi kia, đều bị hắn kéo cho biến đổi hình dạng.

Lại sau đó, đón cổ trùng vọt tới giữa trán của mình, Phương Quý cắn răng một cái, liền húc đầu tới.

"Chi!" Con cổ trùng bị Phương Quý húc phát ra một tiếng hét thê thảm, bay ngược ra ngoài, lúc chạm vào vách tường, đã thịt nát xương tan.

Không phải là bởi vì đụng vào vách tường cho nên mới thịt nát xương tan, mà là bị Phương Quý húc cho thịt nát xương tan.

Bình Luận (0)
Comment