"Ngươi..." Loại biến hóa đột ngột này khiến cho sắc mặt của vị Chu công tử này cũng thay đổi.
Vào trước khi hắn làm ra những bố trí này, đã tưởng tượng vô số phản ứng mà Phương Quý có khả năng làm ra.
Hắn thậm chí đã tính toán Quy Nguyên Bất Diệt Thức của tông chủ Thái Bạch Tông cùng với Thái Bạch Cửu Kiếm của Mạc Cửu Ca vào bên trong, cho nên mới không có làm ra bố trí huyễn thuật, cho dù là Kiếm Đạo hắn đã khổ luyện trong mấy trăm năm, cũng không dám khiêu chiến Kiếm Đạo của Phương Quý.
Nhưng chỉ có một điều duy nhất hắn không nghĩ tới, Phương Quý lại cường hoành như vậy!
Trực tiếp dùng sức mạnh nghiền ép!
Trong một sát na này, tâm thần của Chu công tử đều nhận phải ảnh hưởng, nhưng đạo kiếm quang uẩn nhưỡng tới cực điểm kia, vẫn chém thẳng tắp tới.
Phương Quý đón đạo kiếm quang này, vẫn cường hoành như vậy!
Hắn trực tiếp vung tay đập về phía kiếm quang, cho dù ở bên trong đạo kiếm quang này ẩn chứa không biết bao nhiêu phù văn đạo uẩn, nhưng lại đều không thể ngăn cản bàn tay của hắn, bàn tay của hắn chỉ vồ tới, sau đó rắc một tiếng bẻ gãy thân kiếm, lại sau một khắc, hắn cầm nửa thanh kiếm, thuận thế đâm về phía trước, xuyên thủng lồng ngực của Chu công tử, đẩy đối phương về phía sau.
Hai người bọn hắn cùng với những khôi lỗi chung quanh kia, đồng thời bị Phương Quý mang theo xông ra tửu lâu.
Sau đó phù văn bị đánh vỡ nát, lực lượng khổng lồ nghiền toà tửu lâu thành một đống gạch vụn.
Chu công tử bị chôn ở dưới gạch vụn, ngực bị kiếm đâm xuyên, mặc dù sẽ không chết, nhưng cũng không thể động đậy trong thời gian ngắn.
"Tình huống này là như thế nào?" Nhìn một màn tửu lâu sụp đổ, vô luận là trên thuyền pháp, hay là trong thành, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Chu công tử giết người chỉ cần một kiếm, làm sao vừa đối mặt liền bị đánh ngã?
Bọn hắn đã đánh nhau như thế nào?
Còn chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng, ở trong đống đổ nát, Phương Quý bỗng nhiên phóng lên tận trời, hất bay vô số gạch ngói gỗ vụn, sau đó cười ha ha, toàn thân vô hại, dùng mấy bước bước ngang qua hư không, đi vào trong thành trì, lao về phía Hùng Man tay cầm Lang Nha Bổng.
"Ta đã sớm biết Chu công tử không thể tính toán được vị đệ tử Thái Bạch Tông này..." Hùng Man vào sau khi nhìn thấy Phương Quý xông ra khỏi thuyền pháp cũng đã đứng lên, dùng hai tay nắm chặt Lang Nha Bổng, bây giờ nhìn thấy Phương Quý đang vọt về phía mình, trên mặt hắn dường như cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn gì, chỉ hung hăng đạp một bước tới, trong miệng quát khẽ, nửa người trên nhanh chóng biến hoá, hai vai kéo ra, cơ bắp phồng lên, xé nát y phục, mọc ra một bộ lông đen.
Hắn thế mà ở trong một sát na này, liền biến thành nửa người nửa gấu, sau đó vung vẩy Lang Nha Bổng, nặng nề đập về phía trước, trong miệng hét lớn: "Ta khác biệt cùng với hắn, chỉ tu luyện một thân khí lực, đệ tử Thái Bạch Tông các ngươi có cân lượng gì, liền tới cho ta xem thử..."
"Rắc!" Một bổng này dẫn phát vô tận cuồng phong, trong nháy mắt quét ra xa mấy chục trượng, bẻ gãy một gốc đại thụ.
Vào một khắc Phương Quý vọt tới trước người Hùng Man, vừa vặn gặp được Lang Nha Bổng đạt tới lực lượng mạnh nhất.
Ở trên thuyền pháp nơi xa, đám tu sĩ nhìn thấy một màn này, đã kinh hãi đến mức thần sắc cũng căng cứng: "Bán yêu Hùng Man, vốn là con của Đại Yêu nào đó tại Nam Cương, bởi vì bị ức hiếp nhiều lần tại Nam Cương, lưu lạc đến Bắc Vực, xưa nay không tu luyện pháp thuật thần thông, chỉ nuôi dưỡng một thân huyết khí, nghe nói tu vi của hắn bất quá chỉ là Kim Đan trung giai, nhưng một thân lực lượng bộc phát ra, lại ngay cả tu sĩ Kim Đan cao giai cũng đều căn bản không tiếp nổi một gậy này của hắn..."
Còn chưa nói hết lời, Phương Quý đã húc tới.
Không sai, chính là húc tới.
Hắn từ tửu lâu xông về phương hướng tường thành, nhìn cũng không thèm nhìn Hùng Man đang làm gì, cứ như vậy húc tới.
Sau đó liền nghe thấy một tiếng nổ vang, tường thành cũng đều sập, xuất hiện mấy chục lỗ hổng.
Ở dưới vô số đá vụn, toàn thân xương cốt của Hùng Man vỡ vụn hơn phân nửa, bị Lang Nha Bổng nặng 3000 cân đè lên trên người, hắn muốn giãy dụa đứng lên, nhưng Lang Nha Bổng thực sự quá nặng, thân thể lại bị trọng thương, không nhấc lên nổi.
"Không có việc gì thì đừng nói người ta không được, ta thấy ngươi cũng không quá cứng rắn..." Phương Quý hừ hừ hai tiếng, từ trong đống đá vụn ngẩng đầu, nhìn về một người ở trên đường phố cách đó không xa.
Người này có thân hình thấp bé, còn bưng một bát mì hoành thánh trong tay, lộ ra vẻ mặt ngốc trệ, chính là Yêu Đồng Chu Toàn trước đó hò hét bảo Phương Quý cút đi ra, bình sinh ưa thích dùng tim người nhắm rượu, hắn lúc đầu chính là người cầm đầu của đám tu sĩ trong thành này, cũng là chỗ dựa vào lớn nhất của bọn hắn, nhưng vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy dư âm tiếng hét trong cuống họng của mình còn chưa hết, hai đồng bạn lợi hại nhất cũng đã ngã xuống đất...
Chuyện này khiến cho lời nói tiếp theo của hắn cũng bỗng nhiên không nói ra được, chỉ ngây ngốc ngồi ở nơi đó.
Lúc này, hắn nhìn thấy Phương Quý đang ung dung đi về phía mình, vừa đi vừa phủi bụi bặm trên người.
Sau đó biểu lộ trêu tức đùa giỡn làm lòng người rét lạnh trên mặt hắn kia đột nhiên biến mất sạch sẽ, trở nên phi thường thành thật, yên lặng đứng lên, nhấc tay áo lau lau miệng, đặt bát mì hoành thánh ở trên sạp hàng, còn thuận tay ném một khối linh thạch cho vị chủ quán nhìn đã sợ choáng váng kia, khách khí cười nói: "Mì hoành thánh thật không tệ, nhưng bỏ mỡ heo hơi nhiều, có một chút tanh..."
Nói xong, hắn chậm rãi xoay người lại, làm như không có chuyện gì đi ra ngoài thành.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắn.
Yêu Đồng Chu Toàn làm như không biết, đi không nhanh không chậm, giống như là một người đi dạo trên đường phố.
"Thằng lùn kia, vừa rồi người bảo ta cút ra là ngươi đúng không?" Ở sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lạnh lùng của Phương Quý.
Thân hình của Yêu Đồng Chu Toàn có một chút dừng lại, bỗng nhiên nhanh chân bỏ chạy...
Vài ngày sau đó, đám người Tức đại công tử ở trên thuyền pháp cũng chưa quên được một màn Phương Quý hành hung Yêu Đồng Chu Toàn.
Trận chiến kia, cũng quá thảm rồi.
Nói một cách đơn giản là vô cùng thê thảm.
Phương Quý Phương lão gia, từ trong thành đuổi ra ngoài trăm dặm liền đuổi kịp Yêu Đồng Chu Toàn, Yêu Đồng Chu Toàn ở dưới tình thế cấp bách tế ra ba kiện pháp bảo, nhưng Phương Quý không để ý dùng một bàn tay tát bay Yêu Đồng Chu Toàn, truy đuổi hơn hai mươi dặm lại đuổi kịp, sau đó đối mặt với thần thông áp đáy hòm mà Yêu Đồng Chu Toàn khổ tu trăm năm, lại dùng một bàn tay tát bay, sau đó lại đuổi ba mươi dặm, đuổi kịp, đối mặt với Yêu Đồng Chu Toàn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn, thậm chí đã bắt đầu dập đầu, hắn không nói hai lời, đi lên lại là một bạt tai...
Cuối cùng Yêu Đồng Chu Toàn chật vật rời đi, kết quả Phương Quý nghe nói đến sự tình hắn ưa thích dùng tim người nhắm rượu, thế là lại đuổi theo.