Ngày đó, Yêu Đồng Chu Toàn bay lên trên trời chí ít bảy ~ tám lần, vào thời điểm cao nhất là 83 trượng, thấp nhất là hai mươi mốt trượng!
Chuyện này phảng phất như là vứt ra một cái tín hiệu cho người khác nhìn!
Chính là đang nói cho người khác biết, chạy đến đoạt thanh danh trong tay của Thái Bạch Tông Phương Quý lão gia, chính là cái kết cục này!
Sau khi trải qua trận chiến này, đoàn người Tức đại công tử đồng hành cùng với Phương Quý trên thuyền pháp, cũng đã triệt để chịu phục.
Mỗi khi hồi tưởng lại một màn Phương Quý giống như mãnh hổ hạ sơn đánh ngã hai vị cao thủ Kim Đan trung giai, sau đó lại điên cuồng đuổi theo Yêu Đồng Chu Toàn, còn thuận thế doạ cho đám người trong lòng có quỷ bỏ chạy kia, bọn hắn liền cảm thấy tê cả da đầu, bởi vì cho dù là nhìn thấy Phương Quý đánh ngã những người kia, cũng thấy rõ ràng bộ dáng Phương Quý giao thủ cùng với những người kia lúc ấy, bọn hắn vẫn không biết thực lực của Phương Quý mạnh bao nhiêu!
Nhìn hắn giống như chỉ là Kim Đan sơ giai, hẳn là còn chưa có đột phá Kim Đan trung giai, mà đan phẩm cũng chỉ là Địa Bảo Kim Đan...
Thế nhưng một vị tu sĩ Kim Đan sơ giai, đan phẩm Địa Bảo Kim Đan, tại sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Coi như là đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông truyền kỳ kia đã dạy cho hắn không ít bí pháp thần thông, cũng không nên có bực bản sự này chứ...
Đương nhiên, chỉ có bản thân Phương Quý biết, kỳ thật tông chủ cùng với sư phụ, thật đúng là không có dạy hắn cái gì...
Không phải là bọn hắn không dạy, mà là Phương Quý Phương lão gia lười học!
Ta còn cần đi học thần thông của bọn hắn sao?
Hoàn toàn không cần, về sau gặp hai người bọn hắn ngược lại không chừng là có thể chỉ điểm cho bọn hắn một chút!
Có ba kiện dị bảo Thanh Mộc Tiên Linh, đèn Âm Dương, con mắt quái dị Ma Sơn giúp đỡ bản thân tu luyện, Phương Quý có một loại cảm giác mình đã mở ra một cánh cửa mới, hắn cơ hồ có thể lĩnh ngộ vô số thần thông diệu pháp, sau đó mượn nhờ cỗ pháp lực vô tận kia để tu luyện, đồng thời còn có thể dùng đạo uẩn cuồn cuộn của chính mình, tìm hiểu ra tiềm lực của con mắt quái dị Ma Sơn từng chút một!
Hắn có thể cảm giác được, tu vi của mình đang tăng lên điên cuồng.
Hắn thậm chí đã không biết bây giờ chính mình đã tăng lên bao nhiêu, còn có thể tăng lên bao nhiêu!
Ở dưới loại tình huống này, hắn đối với ba đại căn cơ thành đan của mình, đều có tiến cảnh nhảy vọt.
Uy năng và các loại tiềm lực của con mắt quái dị Ma Sơn, đang nhanh được nhanh chóng đào ra, khi thôi động cũng trở nên thuận tiện hơn.
Mà tu hành pháp quyết chữ Thần, hoặc nói là tu hành Quy Nguyên Bất Diệt Thức vào lúc này, cũng trở nên dễ như trở bàn tay, Phương Quý có thể cảm giác được thần thức của mình đang càng ngày càng lớn mạnh, ngoại trừ chống cự huyễn thuật, hắn tạm thời còn không biết cách dùng khác của Quy Nguyên Bất Diệt Thức, nhưng lại có thể cảm nhận được, Quy Nguyên Bất Diệt Thức nhất định có thần diệu mà bây giờ chính mình còn chưa phát hiện ra, nhất định sẽ có tác dụng lớn.
Khó tu luyện nhất, thật ra là Cửu Linh Chính Điển.
Cửu Linh Chính Điển vốn là công pháp của Tần gia Đông Thổ, chính là công pháp lợi hại nhất của Tần gia, muốn tu luyện môn công pháp này tới cực hạn, chỉ sợ cũng phải mất mấy trăm năm thời gian, nhưng hôm nay, Phương Quý lại cảm giác lĩnh ngộ của mình đối với Cửu Linh Chính Điển đã nhanh chóng trở nên sâu sắc...
Tu vi tăng trưởng càng nhanh, Phương Quý liền càng hồ đồ.
Hắn thậm chí còn có một loại cảm giác không biết mình bây giờ là cảnh giới gì, lại có thực lực gì...
Nguyên nhân cũng chính là vì đây, cho dù tính tình của hắn bình thường có thể không đánh nhau với người khác, liền không đánh nhau với người khác, cũng đều không thể kiềm chế được.
"Ta muốn phát tiết!" Phương Quý ở trong đêm, ngước nhìn tinh không...
Ngày đó vào lúc hắn xông ra đục ra một cái lỗ trên khoang thuyền...mặt tràn đầy nhiệt huyết.
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bốn chữ này quá già mồm, thế là liền sửa lại.
"Ta muốn đánh nhau!"
Chỉ có không ngừng đánh nhau, mới có thể khiến cho hắn thoáng phát tiết một chút khó chịu do pháp lực tăng trưởng vô tận kia mang đến.
Cũng chỉ có tìm người đánh nhau, mới có thể khiến cho hắn hiểu được thực lực và cảnh giới của chính mình hôm nay!
Thế là, các tu sĩ Bắc Vực dọc theo con đường này, liền được ăn đòn đã nghiền.
Từ thời điểm xuất phát từ Viễn Châu, liền có thật nhiều tu sĩ đi theo chung quanh thuyền pháp, bọn hắn vốn là đi theo xem náo nhiệt, muốn nhìn xem có bao nhiêu người tới tranh đoạt danh hào, cho nên ở trong lòng bọn hắn, cảm thấy gặp xui xẻo hẳn là đám người ở trên thuyền pháp, nhưng bọn hắn lại tuyệt đối không nghĩ tới, sự tình phát triển, không giống với trong tưởng tượng của bọn hắn, gặp xui xẻo, thế mà biến thành những người chạy tới tranh đoạt thanh danh...
Từ sau khi đánh mấy người Chu công tử cùng với Yêu Đồng Chu Toàn, vị đệ tử Thái Bạch Tông này liền điên rồi.
Dọc theo con đường này, hắn gặp người liền đánh.
Nhảy ra cản đường muốn đoạt danh hào, hắn lập tức lao ra đánh cho một trận.
Biểu thị bất mãn đối với sự tình hắn tự mình nắm giữ xếp hạng Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, hắn lập tức lao ra đánh cho một trận.
Người biểu thị bất mãn với sự tình hắn đánh người này, hắn cũng lao ra đánh cho một trận.
Trong những người hắn đánh có lão quái quy ẩn thật lâu, cũng có tiểu bối thiên kiêu khí thế cao ngạo, tông chủ nổi danh một phương, cũng có Tà Đạo yêu nhân dã tâm không nhỏ, có lão tu Kim Đan cao giai, cũng có ẩn sĩ khổ luyện thần thông nào đó, có tiền bối đức cao vọng trọng, cũng có thiếu niên nghé con mới đẻ, đến lúc cuối cùng, kẻ nhẫn tâm lấy tiền ở trong bát của ăn mày, cũng bị hắn đá một cước.
"Kẻ này xong rồi..." Có không biết bao nhiêu người, lúc đầu thấy được loại bộ dáng hung hăng ngang ngược của Phương Quý này, âm thầm kết luận sau lưng.
"Ai có thể nghĩ tới, vị đệ tử Thái Bạch Tông này, thế mà thật sự muốn một đường đánh tới?"
"Ha ha, hắn không làm được!"
"Vô luận là ai, căn cơ có bao nhiêu hùng hậu, thần thông có bao nhiêu tinh diệu, cũng không có khả năng liên tục đấu pháp cùng với nhiều người như vậy!"
"Dù sao, người tu hành, vẫn nên lĩnh hội đại đạo, củng cố đạo cơ, mà không phải là chuyên môn đấu pháp cùng với người khác, coi như ngươi mạnh hơn, lại hung hãn hơn, vào thời điểm giao thủ cùng với người khác, cũng hầu như sẽ chịu một chút ám thương, tiêu hao một chút pháp lực, lúc đầu có khả năng là không nhìn ra được, nhưng dần dần, liền sẽ hiển lộ ra, cho nên cho dù là giao thủ cùng với người yếu hơn mình, cũng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, dưỡng tốt ám thương, hồi phục tinh khí, thế nhưng vị đệ tử Thái Bạch Tông này thì sao? Hắn thế mà mỗi một trận đều tự mình lên, mỗi một vị cường địch đều do tự mình đánh..."
"Điên cuồng như vậy, hắn còn có thể chống được bao lâu?"
"Ta đoán hắn ở trong ba ngày thời gian, liền không chịu nổi..."