"Dù sao cũng đều là chết, còn muốn chọn kiểu chết?"
"Già mồm!"
Phương Quý đối mặt với bảo quang đầy trời, nhưng cũng không sợ một chút nào, một là lúc này đang tức giận, không biết sợ.
Hai là, dọc theo con đường này, không biết đã trải qua bao nhiêu trận hỗn chiến, cũng đã quen.
Phương Quý đột nhiên nhấc nắm đấm lên, giơ thân thể của Du Hồn lên trên đầu, giống như là giơ một tấm chắn lên, trong chớp mắt, liền có không biết bao nhiêu pháp bảo cùng với bảo quang đánh lên trên người Du Hồn, lập tức triệt để xé nát nhục thân và linh thức còn chưa tiêu tán của hắn, máu thịt bắn tung toé, giống như mưa máu ở giữa đám người...
Cũng không biết, Du Hồn tương đương với có một nửa là chết ở trong tay người một nhà, suy nghĩ sau cùng là cái gì.
"Phần phật..."
Lại nói đến những tu sĩ Nam Thập Châu kia, thần thông pháp bảo quả thực là rất cường hãn, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới người thứ nhất đón trọng kích của chính mình thế mà lại là Du Hồn, trong lòng lại không xác định Du Hồn lúc này có phải đã triệt để chết rồi hay không, vào thời điểm ra tay khó tránh khỏi có một chút do dự.
Mà thừa cơ hội này, lại thêm đám mưa máu kia che lấp, ở bên người Phương Quý, đã đột nhiên hiện lên một đoàn quang mang trắng xoá, chính là Bạch Hổ kiếm khí mà hắn đã tu luyện đến cực hạn kia, hung hăng chém về phía Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu đứng ở gần hắn nhất, đây là mục tiêu thứ hai mà hắn chọn trúng, bởi vì nhục thân của người này nhìn như yếu đuối, hẳn là một kẻ am hiểu pháp thuật, là người dễ giết nhất khi cận chiến.
"Thật to gan..." Đám tu sĩ chung quanh thấy thế, đã đều kinh sợ không gì sánh được.
Kẻ này đánh lén một người, lại vẫn không hài lòng, ở dưới vạn chúng chú mục còn muốn đánh lén người thứ hai.
Ở trong tiếng hét phẫn nộ, có không biết bao nhiêu pháp bảo đánh tới, nhưng thân hình của Phương Quý như quỷ mị, thế mà không cản hắn nổi.
"Ngươi dám!" Nhưng Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu cũng không phải là hạng người bình thường, dù là vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn vẫn cảm giác được một cỗ sát cơ mãnh liệt đánh tới, gấp giọng hét lớn, đồng thời thân hình lui lại như mây trôi, hai tay nhanh chóng kết ấn, trước người liền hiện ra một cánh cửa màu đồng kỳ quái, tản ra sát khí kinh người, đang điên cuồng lớn lên ở giữa hắn cùng với Phương Quý, càng lớn càng lộ ra sự dị thường kiên cố.
Nhưng tiếc là, tốc độ của hắn vẫn quá chậm, đoàn Bạch Hổ kiếm khí của Phương Quý chém tới, giống như gọt giấy trắng, vào trước khi uy lực của cánh cửa màu đồng hoàn toàn hiển hóa, liền đã chém cánh cửa màu đồng thành hai nửa, sau đó lại chém tới trước người của Viên Đạo Thuật.
Cảm thụ được sát ý dồn đến giữa cổ của mình kia, Viên Đạo Thuật sinh lòng tuyệt vọng, không biết ngăn cản như thế nào.
"Mau lui lại!" Nhưng cũng đúng vào lúc này, một cánh tay như bạch ngọc vươn tới.
Đoan Mộc Thần Linh tay áo bồng bềnh, thân hình nhẹ nhàng lóe lên, liền đã xuất hiện ở trước người của Viên Đạo Thuật, sau đó nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, thế mà trực tiếp đánh về phía đoàn kiếm khí màu trắng kia, lại sau một khắc, vô tận đan quang màu tím, bạo phát trong nháy mắt...
Ầm ầm! Cỗ lực lượng khổng lồ kia, lại khiến cho Phương Quý nhất thời chân đứng không vững, lùi lại mấy trượng.
Tu vi của Đoan Mộc Thần Linh, bất thình lình đã là Kim Đan cao giai, không chỉ có như vậy, công pháp, đan phẩm của hắn, đều đã là xa xa không phải là người bình thường có thể so sánh, nhất là nhục thể của hắn, giống như là trải qua một loại tế luyện đặc thù nào đó, hơn nữa đan quang cũng có bí pháp gia trì, trong chớp nhoáng sức mạnh bùng lên này, đã tuyệt đối không phải là Kim Đan phổ thông có thể so sánh, ở dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt liền cưỡng ép bức lui Phương Quý.
"Có một chút bản sự..." Phương Quý cắn răng, pháp lực quanh người cũng đã giống như sông lớn tuôn ra.
"Đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của đệ tử Thái Bạch Tông các ngươi..." Đoan Mộc Thần Linh bức lui Phương Quý, chính mình cũng không có lui, chỉ là chậm rãi chắp bàn tay ra sau lưng, tay áo của hắn rất dài, cho nên ai cũng không nhìn thấy hắn ở giữa lòng bàn tay của hắn, đã xuất hiện một vết rách, đang chậm rãi chảy ra huyết dịch màu tím.
"Dông dài với hắn để làm gì..."
"Chém hắn, báo thù vì Du đạo hữu..."
"Đám mọi rợ Bắc Cửu Châu, thế mà giám giết người của Nam Thập Châu..."
Nghe mấy câu nói này, liền biết những tu sĩ Nam Thập Châu kia đều đã cực kì giận dữ, không ngừng quát chói tai.
Ngay vào lúc đó, một vị thiếu niên có dáng người thon gầy, vội vã bay lên không trung, sau đó hất hai cánh tay áo ra phía ngoài, ở trong một cánh tay áo có một chiếc khiên tròn màu xanh bay ra, phía trên có vô số hoa văn hung thú, theo khiên tròn được tế lên, ánh sáng màu xanh nở rộ, hoa văn hung thú ở trên khiên tròn thế mà sống lại, nhảy ra từ trên mặt khiên, giương nanh múa vuốt, đánh về Phương Quý.
Mà ở trong cánh tay áo còn lại, lại có một lá cờ hoả vân bay ra, trải dài trên không trung, dài chừng ba trượng, mặt cờ bị cuồng phong thổi bay phấp phới, nhẹ nhàng lắc một cái, liền hóa thành từng mảnh từng mảnh biển lửa, điên cuồng lan tràn ra phía ngoài.
Người này chính là Tô Viễn của Thần Khí Tông đến từ Bình Châu, vừa ra tay chính là hai kiện đại dị bảo.
Mà đổi thành một bên, Viên Đạo Thuật suýt chút nữa bị Phương Quý đánh lén thành công, cũng lạnh lùng cắn răng, trong chốc lát liền liên tục bóp bốn đạo pháp ấn, sau đó liền thấy một thân pháp lực của hắn giống như sóng biển mãnh liệt không chừng, thế mà từ hư ảo chuyển thành chân thật, dẫn xuất một mảnh triều cường cuồn cuộn ở trên không trung, giống như là kéo Ngân Hà trên trời xuống, thủy thế cuồn cuộn rơi xuống từ trên trời, trùng điệp đánh về phía trước...
Sát ý trong mắt của Hạ Diên đến từ Nam Lộc Châu nở rộ, từ bên trong có hai con lệ quỷ chui ra, mang theo một thân sát khí.
Mộng Viễn Tình đến từ Tây U Châu lắc áo tay dài một cái, trong không trung bắt đầu có bông tuyết khó phân biệt thật giả rơi xuống...
Trừ mấy người bọn hắn, càng có mấy người vừa rồi căn bản chưa kịp thông báo tính danh, có người gấp gáp vỗ ngực, ngửa mặt lên trời thét dài, sương mù nồng đậm sau lưng, liền có tiếng gót sắt đạp không như sấm nổ, sau đó có vô số hung thú xông phá sương mù đánh giết ra.
Có người thấp giọng cầu nguyện, sau đó từ trong một chiếc quan tài nhỏ, lấy ra một thanh phi kiếm màu đen.
Có người xé mở quần áo, trên người đều là quỷ văn quỷ dị khiến cho người ta nhìn một cái liền cảm thấy da đầu run lên...
Chỉ một chốc, đám tu sĩ Nam Thập Châu liền cùng nhau thi triển thần thông, cuồn cuộn đè ép về phía trước.
Có không biết bao nhiêu tu sĩ đi theo quan chiến, vào lúc này sắc mặt đại sợ, không dám đứng lại xem kịch, mà là nhanh chóng lui lại.
Thật khó lường!
Phương Quý một đường đi ngang qua Bắc Vực, đã trải qua vô số trận đại chiến, bọn hắn cũng đã đi theo nhìn không ít náo nhiệt, trong này có cao thủ không?