Tự nhiên là có, có không biết bao nhiêu lão quái thành danh nhiều năm, cùng với tu sĩ thiên tài chạy tới, sau khi giao thủ cùng với Phương Quý, đều ảm đạm rời đi, nhưng những người này ở trong cảnh giới Kim Đan, mặc dù có thể được xưng tụng là cao nhân một phương, cũng tuyệt đối không có loại tồn tại đỉnh tiêm kia, dù sao, có người tự trọng thân phận, có người không muốn là địch cùng với Tức gia hoặc là Thái Bạch Tông, có người chỉ muốn xem kịch...
Nhưng hôm nay, những tu sĩ Nam Thập Châu này vừa ra, liền khiến cho người ta cảm thấy áp lực cực lớn.
Những người này, thế mà không có ai mà không phải là tu vi tinh thâm, lại sở trường về đấu pháp.
Những người bọn hắn, chỉ sợ là đều đủ để nghiền ép người cùng thế hệ trong một châu.
Cũng chỉ có bọn hắn, mới có thể đại biểu cho tiêu chuẩn Kim Đan cao cấp nhất tại Bắc Vực!
Mà loại tồn tại này, thế mà lập tức liền có tám người xuất hiện ở nơi này, lại càng không biết còn có ai đang ẩn giấu ở trong sương mù kia.
Có thể tưởng tượng, Nam Thập Châu đối với lần tranh đoạt thanh danh Tiểu Thánh này, nhất định là cực kỳ coi trọng.
Nếu không phải các đại tiên môn Nam Thập Châu đều tiêu hết cả tiền vốn, chuẩn bị thật lâu, muốn tụ tập bọn hắn lại cùng một chỗ, cũng không dễ dàng.
Có bản lĩnh thật sự hay không, vừa ra tay liền thấy được chân tướng.
Phương Quý dọc theo con đường này đánh ra uy thế vô địch, trong chốc lát liền đã bị bọn hắn ngăn lại.
Bất quá cũng vào lúc này, đám người Tức đại công tử trên thuyền pháp sau lưng, từ lâu đã không kìm nén được, quát chói tai lao đến.
Dọc theo con đường này, bọn hắn lúc đầu liền có vô số lần muốn ngăn địch thay cho Phương Quý, chỉ là Phương Quý không cho, đành phải chịu đựng, nhưng hôm nay, cách làm của tu sĩ Nam Thập Châu đã khơi dậy lửa giận trong lòng bọn hắn, coi như Phương Quý không cho, vậy cũng không nghe.
Trong lòng mọi người đều có lửa giận, dựa vào cái gì chỉ có thể để cho ngươi giết người xả giận?
Chúng ta cũng muốn!
Thế là Tức đại công tử quát khẽ một tiếng, trực tiếp tế ra thần phù bản mệnh, đạp trên hư không, đánh thẳng về phía Viên Đạo Thuật.
Mây trắng quanh quẩn bên người Tiêu Tiêu Tử, nhìn sang Mộng Viễn Tình đến từ Tây U Châu.
Việt Thanh dùng hai tay cầm đại kiếm của chính mình, một kiếm quét ngang mấy chục trượng, tiếp nhận đạo kiếm quang bay ra từ trong quan tài kia.
Hải Sơn Nhân không nói một lời, kiếm quang như rồng, chém thẳng về phía Tô Viễn của Thần Khí Tông tới từ Bình Châu.
Mạnh Đà Tử thấp giọng cười quái dị, tập trung vào Hạ Diên tới từ Nam Lộc Châu, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhưng thần sắc lại cực kỳ hưng phấn.
"Trong một tháng này, ta đã đánh rất nhiều người..."
Mà vào thời điểm đám người Tức đại công tử đều đã xuất thủ, giúp đỡ Phương Quý chia tách mấy vị cường địch, bên người Phương Quý vẫn là hung hiểm trùng điệp, nhất thời ở chung quanh trở nên hỗn loạn không gì sánh được, ở quanh người hắn cũng có không biết bao nhiêu thần thông hoặc quỷ dị hoặc đáng sợ đánh tới, cũng không biết còn có bao nhiêu đối thủ cường hãn đang nhìn chòng chọc vào chính mình, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy đi mạng nhỏ của mình...
Nhưng ở trong hung hiểm trùng điệp bực này, hắn cũng không có một chút ý sợ hãi nào.
Trên mặt ngoại trừ vẻ phẫn nộ, còn xuất hiện vẻ dữ tợn cực ít xuất hiện ở trên mặt hắn.
Xoạt! Hắn đưa tay chấn động, một chiếc áo choàng đỏ máu xuất hiện ở phía sau hắn, U Minh chi khí mênh mông cuồn cuộn, sát ý đung đưa.
Pháp lực giống như là sông lớn trào ra, thế mà liên tiếp tăng vọt, giống như là không có điểm giới hạn.
Sau đó hắn quát một tiếng chói tai, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay nâng lên, tay trái thi triển pháp quyết chữ Nhật, liệt diễm cuồn cuộn ngập trời bay ra, tay phải thi triển pháp quyết chữ Nguyệt, ánh trăng sáng trong phủ kín thiên địa, hai tay giống như cầm nhật nguyệt, bao phủ phía trước.
"Nhưng nói thật, ta chưa từng được đánh thoải mái..."
Đại chiến nổ ra, liền bạo phát ra khí diễm kinh người trong chốc lát.
Giống như vô số pháo hoa, đột nhiên nở rộ ở giữa chiến trường vậy, thần quang bắn lên tận trời.
Nhưng so sánh cùng với thần thông của những người khác, thanh thế của Phương Quý không thể nghi ngờ là thịnh nhất, hắn lúc này mang theo lòng tức giận xuất thủ, đã triệt để buông tay buông chân, tay cầm nhật nguyệt, lưng đeo áo choàng, giống như kéo theo một biển máu, tung hoành trong hư không, đánh thẳng về phía Đoan Mộc Thần Linh, vào lúc này, hắn tự nhiên nhìn ra Đoan Mộc Thần Linh chính là tu sĩ mạnh nhất trong đám tu sĩ Nam Thập Châu, muốn đánh liền đánh kẻ này trước.
Nhật nguyệt xen lẫn, lưu quang bay lên không, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt do Phương Quý dùng tay trái cùng với tay phải điều khiển, đan vào với nhau, lập tức liền hiển lộ ra uy thế kinh người, hai loại lực lượng rõ ràng khác biệt, nhưng lại tương giao với nhau, uy lực phát tán ra càng là tăng lên gấp bội, thế tới vô địch, trùng trùng điệp điệp vọt tới trước mặt Đoan Mộc Thần Linh.
Thấy một màn này, Đoan Mộc Thần Linh có một chút nhíu lông mày, thân hình bất động, lại nhẹ nhàng bay về phía sau.
Hắn không chỉ có lui ra sau không chậm, hai tay còn bóp ra một đạo pháp ấn ở trước ngực.
Trong chốc lát, một đạo đan quang màu tím xuất hiện trước người, biến thành mấy chục trượng, giống như chiếc khiên dày chống ở trước người.
Cùng lúc đó, hắn ngưng thần nhìn về hướng Phương Quý, khóe miệng dường như cũng mang theo ý cười.
"Từ khi nhận việc này, liền một mực nghe được người khác nói đệ tử Thái Bạch Tông lợi hại như thế nào, bất quá chỉ đánh bại mấy kẻ hồ đồ Bắc Vực, liền ngay cả danh xưng vô địch cũng nói ra được..."
"Hôm nay, vừa vặn thử ngươi một chút..."
"Thằng nhóc này hung mãnh như vậy?"
Thấy Phương Quý mang theo hung thế ngập trời vọt về phía Đoan Mộc Thần Linh, ở chung quanh cũng lập tức vang lên không ít tiếng kinh hô.
Lúc này Phương Quý để mắt tới Đoan Mộc Thần Linh, nhưng đồng thời cũng có không biết bao nhiêu đối thủ để mắt tới hắn, cho dù đám người Tức đại công tử đều đang vội vã xuất thủ, thay Phương Quý phân tán áp lực, nhưng vẫn có tối thiểu hai người rảnh tay, giáp công Phương Quý.
Người ở phía bên trái cầm một cây đại kỳ da thú trong tay, đang dùng sức vung vẩy, hắn vừa vung vẩy lá cờ, vừa dùng sức vỗ ngực, trong miệng rung động ô ô, trong sương mù dày đặc vắt ngang ở trong hư không kia, liền có tiếng bước chân như sấm, có vô số hung thú khí tức cường hoành xông ra, mấy con hung thú mạnh nhất trong đó đều bị hắn thúc đẩy lao về phía bên trái Phương Quý.
Mà ở phía bên phải là một nam tử toàn thân mọc đầy vằn đen quỷ dị, vào lúc này hắn thôi động thần thông, hoa văn trên người thế mà giống như là vật sống, từng vằn đen bong ra từ trên người hắn, sau đó bừng bừng cuồn cuộn, như xà như mãng, xen lẫn thành lưới, đánh về phía bên phải Phương Quý, mỗi một vằn đen, đều giống như có sinh mệnh của mình, quỷ dị mà ác độc.
Chung quanh đều là thần thông dị thường đáng sợ xen lẫn, hung hiểm ở giữa khó mà dùng lời nói diễn tả được.