Trong tiếng quát chói tai, một đạo thần thông đánh tới, bản mệnh thần phù của Tức đại công tử bị áp chế.
Hai đạo thần thông đánh tới, bản mệnh thần phù của Tức đại công tử đã có một chút ảm đạm.
Ba đạo thần thông đánh tới, thân thể của Tức đại công tử đã không ngăn được, trong khoảnh khắc, liền lùi về phía sau mấy chục trượng.
Mà ngay sau đó, Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu thì nhanh chân đạp trên hư không, nhảy lên trên đỉnh đầu của Tức đại công tử, thi triển một đạo thần thông trấn áp xuống, giữa thiên địa dường như nhiều hơn vô số toà núi nhỏ, như thật như ảo, liên tiếp không ngừng trấn áp lên trên người của Tức đại công tử.
Sau đó Viên Đạo Thuật phát ra thanh âm chấn động khắp nơi: "Cái gọi là Thập Nhị Tiểu Thánh của Bắc Cửu Châu các ngươi, chính là một chuyện cười..."
Nhưng cũng vào thời điểm sát khí cuồn cuộn quét sạch bốn phía, từng ngọn núi trấn áp về phía Tức đại công tử, Tức đại công tử thoạt nhìn như là hoàn toàn bị Viên Đạo Thuật áp chế, chợt ngẩng đầu lên vào lúc này, lộ ra thần sắc quyết tâm, dữ tợn nói: "Thật sao?"
Vào lúc nói ra câu này, bản mệnh thần phù trên đỉnh đầu của hắn, bỗng nhiên toát ra một ngọn lửa.
Thần phù bị lửa thiêu đốt, lập tức nhanh chóng tan rã, càng ngày càng nhỏ.
Nhưng trên người của Tức đại công tử, cũng bỗng nhiên có vô tận pháp lực bắn ra, liên tiếp tăng vọt.
Phù lực bộc phát ra mạnh đến mức thậm chí đánh cho những ngọn núi ở phía trên chia năm xẻ bảy, bay thẳng đến trước người Viên Đạo Thuật, khiến cho Viên Đạo Thuật giật nảy cả mình, phất tay vạch ra một dòng sông lớn, ngăn ở phía trước phù lực, hai mắt gắt gao tập trung vào Tức đại công tử, nghiêm nghị quát lớn: "Tiến hành thiêu đốt bản mệnh thần phù để liều mạng, còn không được tính là phế vật?"
"Ha ha ha ha..." Tức đại công tử phảng phất như là nghe được một chuyện cực kì hoang đường, bỗng nhiên nghiêm nghị cười to.
Ở trong tiếng cười, thân hình phóng lên tận trời: "Có lẽ ở trong mắt của ngươi, ta thật sự là phế vật, nếu bàn về thần thông, ta xác thực chưa tu đến trình độ như ngươi, hoặc có thể nói, tất cả mọi người chúng ta, ngoại trừ Thái Bạch Tông Phương đạo hữu, ai cũng chưa tu tới trình độ như ngươi, cho nên các ngươi mới khinh thường như vậy, cho rằng tất cả chúng ta đều là phế vật, không xứng với danh hào Tiểu Thánh đúng không?"
Viên Đạo Thuật trầm giọng quát chói tai: "Chẳng lẽ không phải như vậy?"
"Ngươi sai rồi..." Tức đại công tử lạnh giọng mở miệng nói: "Đám chó săn Nam Thập Châu các ngươi đều là theo ý chỉ của Tôn Phủ đến đây tranh đoạt thanh danh, cho nên các ngươi dùng âm mưu quỷ kế, nói ra ngôn từ vô sỉ cũng đều không sao, nhưng nếu các ngươi xem chúng ta là phế vật, vậy thì đúng là một chuyện cười, dù sao thì Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, đều là do bản công tử chọn lựa rất kỹ càng từ trong đám người..."
Tức đại công tử vào lúc này, ánh mắt cũng dường như có một chút âm hiểm: "Ngươi cảm thấy bọn hắn nếu không có bản lĩnh thật sự, bản công tử có thể để ý sao?"
"Ngươi..." Lúc đầu Viên Đạo Thuật xác thực chướng mắt Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, nhưng vào lúc này, trong lòng bỗng nhiên giật mình.
Theo bản năng, liền nhìn ra chung quanh.
"Giết hết bọn hắn..."
Lúc này ở trong toàn bộ chiến trường, cơ hồ là ở trong nháy mắt tu sĩ Nam Thập Châu toàn lực xuất thủ, tu sĩ Bắc Cửu Châu đều bị bọn hắn gắt gao đặt ở thế hạ phong, vướng trái vướng phải, hung hiểm khó lường, Tiêu Tiêu Tử bị tuyết bay của Mộng Viễn Tình cuốn lấy, đã sắp chống đỡ hết nổi, Việt Thanh cũng bị kiếm quang bay ra từ trong quan tài áp chế, dường như đã mất sức hoàn thủ, mà Mạnh Đà Tử một đường chạy trốn, càng giống là đã bị dồn đến góc chết...
Nhưng vào thời khắc này, lại chợt có một người nghiêm nghị điên cuồng gào thét, vọt vào chiến trường.
Người này, chính là tu sĩ Nam Thập Châu, Tý Yêu Chủ đến từ Trần Châu.
Lần này tu sĩ Nam Thập Châu có tổng cộng chín người tới, Đoan Mộc Thần Linh là người cầm đầu, những người còn lại cũng là cao thủ Kim Đan tại Nam Thập Châu.
Mà ở trong chín người này, Du Hồn đến từ Đông U Châu vừa đi lên đã bị Phương Quý giết chết, Vu Huyết Tử đến từ Tĩnh Châu thì vào thời điểm cùng với Đoan Mộc Thần Linh vây công Phương Quý, bị Phương Quý tiện tay đánh cho trọng thương, tạm thời không thể xuất thủ, Đoan Mộc Thần Linh dẫn Phương Quý vào bên trong Loạn Thiên Trận, ở bên ngoài liền chỉ còn lại sáu người, trong sáu người này, có năm người đang chém giết một một cùng với nhóm người Tức đại công tử, đã ẩn ẩn lấy được không ít ưu thế.
Nhưng ngoại trừ năm người bọn hắn, vẫn còn có một người, tiến thoái lưỡng nan, trong lòng kinh nghi.
Người này, chính là Tý Yêu Chủ đến từ Trần Châu, bản lĩnh của hắn là thúc đẩy Thần Thú chiến đấu, vừa rồi vốn là cùng với Đoan Mộc Thần Linh tiến hành vây công Phương Quý, kết quả Phương Quý lại đại phát thần uy, đánh chết gần một nửa hung thú của hắn, mà ba đại Thần Thú kêu gọi ra cuối cùng, cũng bị Anh Đề cuốn lấy, không thể phân ra thắng bại trong thời gian ngắn, hắn vốn muốn xông vào trong Loạn Thiên Trận tương trợ Đoan Mộc Thần Linh, nhưng lại do dự.
Bộ dáng hung uy ngập trời vừa rồi của Phương Quý, đã thực sự khiến cho trong lòng hắn sợ hãi.
Bởi vậy vào thời khắc này, hắn bỗng nhiên hạ quyết định, lao ra bên ngoài đại trận.
"Thay vì vào trong trận pháp giao đấu với kẻ hung nhân Thái Bạch Tông kia, còn không bằng trước tiên ở bên ngoài, giải quyết những phế vật vô dụng này..."
Nghĩ tới đây, hắn cũng lập tức huy vũ đại kỳ.
Chỉ nghe ầm một tiếng, bây giờ ở giữa không trung, vẫn còn hung thú còn sống, liền nhao nhao nhận sự thúc đẩy của hắn, tập kết thành trận, phân biệt vọt về phía nhóm người Tức đại công tử, một công một thủ, tốp năm tốp ba, lại có một chút lý lẽ chiến trận...
Mà chính hắn, cũng quét qua chiến trường, lập tức đánh về phía Hải Sơn Nhân.
Hải Sơn Nhân đối mặt với Tô Viễn của Thần Khí Tông, lúc đầu chiếm thế thượng phong, nhưng bị Tý Yêu Chủ tới giáp công, lại lập tức phải phòng thủ.
Về phần những người khác thì bị hung thú quấy nhiễu, bị đánh lén trước sau, ẩn ẩn chống đỡ không nổi.
Vô luận là ở trong mắt của Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu, hay là ở trong mắt của đám tu sĩ quan chiến chung quanh, nhóm tu sĩ Bắc Cửu Châu dường như đã mất đi thế cục, nếu như vừa rồi Phương Quý không có tiến vào trận pháp, như vậy trận chiến giữa tu sĩ Bắc Cửu Châu cùng với tu sĩ Nam Thập Châu, tu sĩ Bắc Cửu Châu là còn có phần thắng, nhưng bây giờ Phương Quý bị vây ở trong trận pháp, những Tiểu Thánh Bắc Vực còn lại ở bên ngoài này, thật sự là không còn phần thắng...
"Đáng giận, Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực đúng là chuyện tiếu lâm..." Có không biết bao nhiêu tu sĩ Bắc Vực quan chiến vừa sợ vừa giận, nhịn không được nghiêm nghị hét lớn: "Nhưng bọn hắn coi như là trò cười, dù sao cũng đại biểu cho Bắc Vực chúng ta, đã từng trừ ma tại Vĩnh Châu, chẳng lẽ chúng ta thật sự đứng nhìn bọn hắn bị đánh chết tươi?"
Có không ít người ôm loại ý niệm này, đã không nhịn được ý định xông về phía trước tiến hành tương trợ.