Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1058 - Chương 1058: Có Tai Như Điếc

Chương 1058: Có tai như điếc Chương 1058: Có tai như điếc

Ba người bọn hắn hóa anh, đều là ở trong vòng 100 năm sau khi đạt được danh hào Tiểu Thánh, thanh danh đại thịnh.

Nhưng bốn người còn lại, lại là ở trong trọn vẹn 300 năm cũng không có động tĩnh.

Cho tới hôm nay, mới bỗng nhiên có đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông kia, lần lượt đột phá, hơn nữa bọn hắn không đột phá thì thôi, vừa đột phá liền khí thế trùng thiên, tông chủ Thái Bạch Tông sau khi hóa anh, liền đánh bại Thập Anh, chém ba đại trưởng lão Triều Tiên Tông, truyền pháp quyết chữ Thần, danh dương thiên hạ.

Đây đã không phải là Nguyên Anh phổ thông trong nhận thức của thường nhân.

Vô số người suy đoán, hắn ẩn núp 300 năm mới hóa anh, có khả năng chính là vì tích lũy nội tình như bây giờ.

Mà Mạc Cửu Ca thì còn lợi hại hơn, một kiếm hóa tiên tại Viễn Châu, thậm chí là ngay cả bây giờ hắn đã đột phá Nguyên Anh hay chưa, cũng không biết được...

Đơn giản mà nói, nếu không phải đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông này, sau khi ẩn núp 300 năm bỗng nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, danh hào Thất Tiểu Thánh Bắc Vực cũng đã sắp bị người lãng quên, chẳng qua hiện nay, mặc dù theo việc hai người bọn họ không còn ẩn núp, vang danh thiên hạ, nhưng ở trong Thất Tiểu Thánh Bắc Vực, vẫn luôn có hai người không có dấu hiệu hoá anh, một là Đan Hỏa Tông Cổ Thông lão quái, mọi người đã không ôm hy vọng đối với hắn.

Một người khác, chính là Tiêu Kiếm Uyên 49 kiếm...

Vào 300 năm trước hắn đúng là thiên tài, nhưng bây giờ 300 năm cũng đều đã trôi qua...

Có rất nhiều người cảm thấy, hắn xếp ở vị trí cuối cùng trong Thất Tiểu Thánh, thật đúng là có đạo lý, đều đã luân lạc tới tình trạng như Cổ Thông lão quái...

Người tu hành coi trọng sư thừa, kính trọng sư tôn, không nói sẽ lập tức liều mạng, cũng phải nổi trận lôi đình, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này Việt Thanh nghe đối phương khinh thường sư tôn của mình, thế mà giống như là hoàn toàn như không nghe thấy, cự kiếm trong tay dựng lên ngăn cản, chỉ một mực bảo vệ chính mình, không để cho đối phương đánh lén thành công, mặc cho đối phương nói ra lời càng ngày càng khó nghe, cũng chỉ là mặt không biểu tình, có tai như điếc...

Ở một bên khác, Mạnh Đà Tử đang bị Hạ Diên tới từ Nam Lộc Châu truy sát, vô cùng chật vật, hơn nửa ngày công phu, cũng không thấy hoàn thủ.

Hải Sơn Nhân thì đang cầm kiếm nghênh chiến Thần Khí Tông Tô Viễn, kiếm quang tung hoành, dùng từng kiếm tiếp nhận pháp bảo dường như xài mãi không hết, dùng mãi không cạn của Tô Viễn, bất quá tu vi Kiếm Đạo của Hải Sơn Nhân xác thực rất tinh diệu, từng kiếm từng kiếm, tất cả đều nhằm vào sơ hở của Tô Viễn, mỗi một lần đều làm cho Tô Viễn luống cuống tay chân, nếu so sánh với nhau, hắn ngược lại là người duy nhất chiếm được thế thượng phong vào lúc này...

"Chẳng lẽ tu sĩ Bắc Cửu Châu, bây giờ sẽ thật sự suy tàn?"

"Đáng tiếc, đều là do vị đệ tử Thái Bạch Tông kia quá mức lỗ mãng, nếu không tu sĩ Nam Thập Châu cũng chưa chắc đã chiếm được thượng phong..."

"Không thể nói như thế..."

"Nếu chỉ dựa vào vị đệ tử Thái Bạch Tông kia, danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực này, há không phải chỉ là có tiếng không có miếng?"

"Thế nhưng mà...thế nhưng mà danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực bây giờ, vốn cũng không phải là sàng chọn ra từ thực lực, bọn hắn có thể chiếm được danh hào Tiểu Thánh, chính là bởi vì hắn có lòng đảm đương, lo lắng cho thiên hạ, thậm chí tu vi của bọn hắn vẫn chỉ là Kim Đan trung giai, còn có rất nhiều tiềm lực có thể đào móc, mà tu sĩ Nam Thập Châu tới bây giờ, lại đều là tu sĩ Kim Đan cao giai, trận chiến này, ngay từ đầu liền đã không công bằng..."

Đám tu sĩ ở chung quanh đã ẩn ẩn có lo lắng, các loại tiếng nghị luận vang lên.

Có người lo lắng, có người cảm khái, có người khinh thường, nhưng vô luận như thế nào, bọn hắn cũng đều đã thấy rõ thế cục lúc này, cho rằng lúc này tu sĩ Bắc Cửu Châu đang gặp bất lợi, người hướng về tu sĩ Bắc Cửu Châu, lúc này thậm chí đã có người tức giận bất bình, nhưng lại không thể làm gì.

"Thừa dịp tên tiểu quỷ kia tiến vào Loạn Thiên Trận, giết hết những người này..." Cũng vào lúc này, Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu nhìn thoáng qua sương mù, chỉ thấy sương mù vẫn không có khuếch tán ra một lần nữa, ngược lại còn ẩn ẩn có xu thế co vào, trong lòng của hắn liền cũng sinh ra một chút dự cảm không tốt, nghĩ thầm Đoan Mộc Thần Linh bởi vì đối phó với vị đệ tử Thái Bạch Tông kia, liền co rút trận thế lại, tập trung lực lượng chém giết đối phương là có thể lý giải, nhưng vì sao trận thế vẫn luôn đang co vào?

Nếu như trận thế tản ra, bọn hắn muốn chiến thắng đối thủ, liền không tốn một chút sức lực nào, nhưng cứ chờ như vậy, hắn lại không kiên nhẫn được nữa.

Trong lòng bỗng nhiên làm ra quyết định, quát một tiếng chói tai, thi triển đạo đạo thần thông, đánh về phía đối thủ.

"Ha ha, ngươi nói không sai, thay vì chỉ đoạt một nửa danh ngạch, chẳng bằng chiếm lấy tất cả..."

"Đám người vô tri, không biết tự lượng sức mình, đối kháng với Tôn Phủ, để cho những người này đạt được danh hào Tiểu Thánh, mới là tai nạn của Bắc Vực..."

Các tu sĩ Nam Thập Châu khác cũng đều minh bạch dụng ý của Viên Đạo Thuật, lớn tiếng phụ họa, xuất thủ trở nên lăng lệ hơn mấy phần trong nháy mắt.

Mà vào thời điểm tu sĩ Nam Thập Châu ra sức áp chế, áp lực của các tu sĩ Bắc Cửu Châu lại lập tức lớn hơn mấy lần, lúc này cũng chỉ có thể vội vã thu hồi tâm thần, tạm thời không lo lắng cho Phương Quý, mà là chú tâm vào trận chiến này, giao thủ cùng với đối thủ, cũng đã âm thầm dùng ánh mắt trao đổi với nhau, có thể nhìn ra được, trong lòng mỗi người đều có lửa giận dồn nén, thần sắc bị đè nén đến cực điểm.

"Các vị đạo hữu, chẳng lẽ danh hào Tiểu Thánh của chúng ta, là thật sự chỉ có thể dựa vào Phương đạo hữu che chở sao?" Thần sắc của Tức đại công tử trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên rống to một tiếng, cắn chặt hàm răng, quang mang bản mệnh thần phù trên đỉnh đầu phóng đại.

Đám tu sĩ ở phía xa quan chiến nhìn thấy một màn này, lập tức đều giật nảy cả mình: "Đây là muốn liều mạng?"

"Ha ha, tiến hành liều mạng, bất quá cũng chỉ là cách làm của những kẻ vô năng..."

Nhìn thấy Tức đại công tử nghiêm nghị rống lớn, lực lượng bản mệnh thần phù giống như không cần tiền được thúc giục ra. Viên Đạo Thuật đến từ Hải Châu giao thủ cùng với hắn lại là không hoảng hốt một chút nào, ngược lại là nở nụ cười lạnh, nhanh chóng bắt lấy cơ hội, trong khoảnh khắc liền thi triển ba đạo thần thông, mỗi một đạo đều có vô tận biến hóa, giống như tầng tầng sóng lớn, nghiền ép về phía Tức đại công tử.

Phát ra thanh âm chấn động tứ phương: "Thần thông pháp thuật mà ta tu luyện, không thèm nhìn nhất chính là Phù Đạo mà ngươi tu luyện, trong thần thông có chí lý, linh tức du tẩu thiên địa, cho nên có vô tận biến hóa, có thể thuận thời ứng thế, biến ảo khó lường, mà phù thuật ngươi thi triển, bất quá cũng chỉ là viết huyền lý lên trên giấy, cứng nhắc ngốc trệ, có diệu dụng gì?"

Bình Luận (0)
Comment