Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108: Tố Cáo

Chương 108: Tố cáo Chương 108: Tố cáo

Bất quá nghĩ lại cũng rất hợp lý.

Ở trong ba đội ngũ lĩnh phù chiếu lần này, đoàn người Nhan Chi Thanh gặp phải hung hiểm lớn nhất, vốn chỉ là chém giết một đầu ma yêu trung giai, kết quả là khi đến mới phát hiện ra có tới hai đầu ma yêu trung giai, độ khó tăng lên gần gấp đôi, bởi vậy thêm vào 2000 công đức là vô cùng hợp lý, chỉ là Nhan Chi Thanh chịu tặng toàn bộ số công đức này cho Phương Quý, cũng thật sự là hào phóng đến cực điểm!

Khó có được chính là, Phương Quý còn nhỏ tuổi đã có 9000 điểm công đức trong người, quả thực là khiến cho người ta vừa ao ước vừa ghen tỵ.

Ở trong một mảnh ánh mắt hâm mộ, chỉ có Phương Quý là tràn đầy vẻ tươi cười, trong lòng đang suy nghĩ: "Ài, thế mà không có vượt qua một vạn, tiên môn đúng là quá hẹp hòi, cứu được người thế mà lại không thưởng công đức cho ta? Thôi, Phương Quý lão gia ta rộng lượng, không so đo cùng với bọn hắn..."

Phương Quý dương dương đắc ý, đang chuẩn bị tiến lên cám ơn trưởng lão, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn ở bên ngoài: "Chậm đã!"

Phương Quý quay đầu nhìn lại, liền thấy có một người lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo đi ra từ trong đám người, mặc một thân áo bào trắng, đeo bội kiếm bên hông, không phải là Lữ Phi Nham thì còn là ai?

Ở trong đám đệ tử chung quanh cũng có không ít người nhận ra hắn, đều cảm thấy rất kỳ quái: "Hắn đến đây để làm gì?"

Ngược lại là Phương Quý sau khi thấy Lữ Phi Nham xuất hiện, lại là thở ra một hơi dài!

Bây giờ hai người Triệu Thái Hợp cùng với Phương Quý nổi danh ở trong tiên môn, nhận hết lời tán thưởng, Nhan Chi Thanh cũng bởi vì liều chết bảo hộ đồng môn mà rất được khen ngợi, nhưng tương phản cùng với bọn hắn thì là vị Lữ Phi Nham này. Lúc đầu Lữ Phi Nham cũng là rất có danh khí ở trong tiên môn, chỉ là ở trong lần nhiệm vụ này, người người đều biết hắn bởi vì phát hiện ra yêu thú cần hàng phục hóa thành cao giai, lập tức nhụt chí, kinh hoàng chạy trốn, còn để lại Phương Quý một thân một mình ở nơi đó, nếu như Phương Quý chết rồi, như vậy thì hắn còn miễn cưỡng giữ được mặt mũi.

Nhưng kết quả cuối cùng lại là Phương Quý dựa vào lực lượng một người, hàng phục đầu yêu thú cao giai kia, về sau thậm chí lại mượn nhờ lực lượng của đầu yêu thú cao giai này đi cứu đám người Nhan sư tỷ, triển lộ mặt mũi, khiến cho Lữ Phi Nham mất hết thể diện.

Bây giờ chính là thời điểm Phương Quý xuất ra danh tiếng lớn, hắn làm sao lại đi ra?

Phương Quý trái lại là ôm hai tay đứng ở nơi đó, lộ ra bộ dáng bình chân như vại.

Chấp sự mặc áo bào tro nhìn Lữ Phi Nham một chút, chậm rãi nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"

Lữ Phi Nham mặt không biểu tình, nhanh chân đi ra khỏi đám người, đảo ánh mắt qua trên mặt của Phương Quý, sau đó thi lễ một cái đối với chấp sự, nói: "Phương Quý sư đệ rất có tiền đồ, liên tục lập ra hai đại công, người người tán thưởng, ta cũng vốn có ý muốn giúp người hoàn thành ước vọng, nhưng lại không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc hảo hữu chí giao chết oan, bẩm trưởng lão, chư vị đồng môn, bây giờ ta muốn cáo trạng Phương Quý, vào thời điểm hàng phục yêu thú Anh Đề, hắn đã nổi lên ác ý, đánh đồng môn Trương Xung Sơn vào trong huyệt yêu thú, phạm vào tội mưu hại đồng môn, ta cùng với sư đệ Diệp Chân đều có thể làm chứng..."

"Cái gì?" Mọi người ở chung quanh đều là lần đầu tiên nghe được chuyện này, người người đều cảm thấy kinh hãi.

Ở trong Thái Bạch Tông, từ trước đến nay cạnh tranh rất kịch liệt, ở giữa đồng môn là có minh tranh ám đấu rất nhiều, nhưng coi như là đánh cho bị thương nặng, chỉ cần không chết là được, nhưng một khi xảy ra nhân mạng, chính là đại sự, nhất là Lữ Phi Nham cáo trạng Phương Quý mưu hại Trương Xung Sơn, càng là sai lầm nghiêm trọng!

Ở trong một mảnh nghị luận hỗn loạn, Lữ Phi Nham hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên lại vén áo bào của mình ên, chỉ thấy ở trên người quấn vải trắng, đang có máu tươi chảy ra, hắn trầm giọng quát: "Không chỉ có như vậy, lúc ấy yêu thú Anh Đề bị kinh động, nhào ra ăn thịt người, đánh cho hai vị sư đệ Nhạc Xuyên cùng với Chu Tử Do bị trọng thương, ta vì bảo hộ đồng môn, không tiếc tính mệnh lao lên ngăn cản, sau khi trọng thương yêu thú cả người cũng bị thương nặng..."

"Mà tên tiểu nhân Phương Quý kia thẳng đến lúc đó còn muốn ám toán ta, rơi vào đường cùng, ta không thể làm gì khác hơn là rời đi cùng với Diệp Chân sư đệ cũng đã bị trọng thương, vốn tưởng rằng Phương Quý cũng táng thân trong miệng của Anh Đề, lại cần phải chữa thương gấp, cho nên vẫn một mực không có nói đến việc này, ngược lại là không ngờ được hắn lại nhặt được một cái tiện nghi, hàng phục yêu thú Anh Đề đã bị chúng ta đả thương, lĩnh công lao..."

Chúng đồng môn ở chung quanh nghe thế chính là một mảnh lặng ngắt như tờ, khó có thể tin.

Mà Phương Quý vào lúc này cũng đã trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm: "Chao ôi, khó trách là sau khi tên này trở về tiên môn liền một mực không có lộ ra, nguyên lai là hắn đang bận soạn ra những lời nói dối trắng trợn này, chẳng những muốn cáo trạng ta, còn muốn đoạt công đức của ta..."

Trước đó hắn chỉ nghĩ là Lữ Phi Nham sẽ dùng cái chết của Trương Xung Sơn để làm khó xử hắn, chỉ là tên này có thể nhịn được sự nóng nảy, thế mà một mực không hề đề cập tới, một mực chịu đựng sự chế giễu của đồng môn, ngược lại là tuyệt đối không ngờ được, hắn lại bày bố ra một cái bẫy như thế...

Sự thật cũng thực sự là như vậy, Lữ Phi Nham mặc dù cảm thấy căm phẫn không chịu nổi, nhưng ở trong lòng lại thầm nghĩ: "Lúc ấy tưởng là tên tiểu tử này cũng đã táng thân ở trong miệng Anh Đề, vậy thì không cần phải gây ra thêm sự cố, chỉ cần nói hắn và Trương Xung Sơn bị Anh Đề nuốt chửng, nhưng lại không ngờ được, tên tiểu tử này lại có bực bản sự này, một thân một mình hàng phục yêu thú Anh Đề, còn cứu đoàn người Nhan Chi Thanh, cả danh lẫn lợi đều đủ mười mươi, ta ngược lại còn trở thành trò cười ở trong miệng của đồng môn, đã như vậy, vậy thì ta nhất định phải đứng ra, không thể để cho hắn được như ý..."

Nếu như hắn không đứng ra vào lúc này, như vậy thì hắn sẽ chỉ là đồ hèn nhát vừa gặp phải nguy hiểm liền bỏ đồng môn đào tẩu, nhận hết sự chế nhạo của người khác, thậm chí là tiên môn sẽ bởi vì điểm này mà không còn bồi dưỡng hắn, khiến cho tiền đồ của hắn bị hủy hết!

Ngược lại là sau khi đứng ra thì còn có cơ hội để thay đổi thế cục, khiến cho bản thân được cả danh và lợi!

Vì mục đích này, hắn ngay cả một thân thương thế cũng đều lợi dụng.

Vào lúc trốn thoát khỏi yêu huyệt Anh Đề, hắn đã nghĩ kỹ đối sách, nếu như bản thân hoàn hảo trở về núi, trưởng lão tiên môn nhất định sẽ răn dạy hắn gặp nguy hiểm liền trốn, không để ý tới tính mệnh của đồng môn, hắn mặc dù không dám liều mạng cùng với Anh Đề, nhưng ngược lại là có thể xuống tay đối với bản thân, hắn cùng với Diệp Chân cắn chặt hàm răng, đánh ra thương thế không nhẹ ở trên người, lúc này mới trở về tiên môn.

Cho đến bây giờ, một thân thương thế này ngược lại là có chỗ dùng.

Bình Luận (0)
Comment