"Việc này là thật hay giả?"
"Quả thực là quá mức ly kỳ, Phương Quý sư đệ mới bao nhiêu lớn, làm sao có thể có bực xảo trá này?"
"Đúng thế, coi như hắn thật sự làm như vậy, làm sao lại có khả năng trở về núi mà coi như không có việc gì, không sợ bị vạch trần hay sao?"
"Bất quá, nói trở lại, Phương Quý sư đệ tuổi còn nhỏ lại có thể hàng phục yêu thú Anh Đề, cũng xác thực là có một chút kỳ quặc, chẳng lẽ là thật sự như lời nói của Lữ Phi Nham sư huynh, hắn chính là thừa dịp Anh Đề lưỡng bại câu thương cùng với Lữ sư huynh, nhặt được một món hời lớn?"
Chung quanh vang lên từng tiếng nghị luận, vị chấp sự mặc áo bào tro kia cũng nhíu chặt lông mày, hướng về phía Lữ Phi Nham quát: "Chuyện này có can hệ trọng đại, ngươi có bằng chứng hay không? Nếu như lời nói của ngươi là giả, tiên môn cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Lữ Phi Nham đón nhận vô số ánh mắt ở chung quanh, cất cao giọng nói: "Ta cùng với Diệp sư đệ còn sống, chính là chứng cứ rõ ràng!"
Nói xong liền quay đầu nhìn sang Phương Quý, ở trên mặt lộ ra thần sắc bi phẫn, quát: "Phương Quý, ngươi có thù cũ cùng với Trương Xung Sơn sư đệ, người người đều biết, ở dưới sự khuyên giải của ta, hắn cũng đã có suy nghĩ hóa giải ân oán với ngươi, chúng ta lại tận lực mang ngươi đi tới hàng phục Anh Đề, chính là có ý lấy lòng, nhưng ai có thể ngờ được, ngươi lại nổi lên tranh chấp với hắn, thậm chí hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thừa dịp hắn không kịp chuẩn bị, đánh hắn vào trong yêu huyệt, chết ở trong miệng của Anh Đề!"
"Chư vị sư trưởng, đồng môn..." Hắn bỗng nhiên xoay người lại, đưa tay hướng lên trời, quát lớn: "Việc này là ta cùng với Diệp Chân sư đệ tận mắt nhìn thấy, nếu có nửa câu nói ngoa, Phi Nham nguyện ý nhận nỗi khổ trời giáng ngũ lôi, khiến cho ta hình thần câu diệt, chết không yên lành..."
Những lời này nói ra đúng là rất ác liệt, không có một chút chột dạ nào, chúng đồng môn ở chung quanh nghe vậy cũng đã tin hơn phân nửa.
Vị chấp sự mặc áo bào tro kia nhíu mày, quay đầu nhìn Phương Quý một chút, chỉ thấy Phương Quý đang ngơ ngác xuất thần, không phản bác, cũng không biết là Phương Quý đang suy nghĩ cái gì, hắn nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào, nghĩ thầm những sự tình này đều nên giao cho Giới Luật Đường xử lý mới đúng, nhưng Lữ Phi Nham nếu đã nói ra ở trước mặt mình, vậy thì cũng không thể không hỏi: "Bây giờ Diệp Chân đang ở đâu?"
"Ta ở chỗ này..."
Ở xa xa bỗng nhiên có thanh âm vang lên, chỉ thấy ở giữa không trung nơi xa, có một đám mây bây tới, ở trên mây có mấy người đang đứng, một người chính là Diệp Chân, ở bên cạnh hắn vẫn còn có mấy người, là một vị nam tử có thân hình cao lớn, mặt đen eo gấu, sau lưng mang theo bốn vị đệ tử Giới Luật Đường, ở bên hông buộc Khổn Tiên Thằng, có người nhận biết nam tử mặt đen kia, chính là Hùng trưởng lão của Giới Luật Đường Thái Bạch Tông.
"Lữ sư huynh, ta đã bẩm báo sự tình trước sau, từ đầu chí cuối cho Hùng trưởng lão, hôm nay chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Trương Xung Sơn sư đệ..." Diệp Chân nhảy xuống từ trên mây, nhìn Lữ Phi Nham nói ra, ở trên mặt cực kì bi phẫn.
Đám đệ tử chung quanh nhìn thấy Hùng trưởng lão của Giới Luật Đường trực tiếp tới đây cũng đều là hơi kinh hãi.
Kinh động đến trưởng lão Giới Luật Đường, có thể thấy được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Ngược lại là Phương Quý, nhìn thấy Hùng trưởng lão của Giới Luật Đường tới, ở trong lòng cũng không có ý tứ sợ hãi gì, chẳng qua là nhịn không nổi mà nhíu mày, thầm nghĩ ở trong lòng: "Dám trực tiếp đến Giới Luật Đường cáo trạng, chẳng lẽ bọn hắn có gì để trông cậy mà ta không biết?"
"Yên lặng!"
Hùng trưởng lão đi tới phía trước Công Đức Điện, dùng mắt hổ quét qua, đám đệ tử ở chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt của hắn từ từ chuyển lên trên mặt của Phương Quý, thanh âm trầm xuống, quát: "Đệ tử Hồng Diệp Cốc Phương Quý, hiện có Lữ Phi Nham, Diệp Chân đến đây bẩm báo, nói ngươi vào thời điểm ở bên ngoài hàng phục yêu, bởi vì tiểu oán mà làm mất đại nghĩa, mưu hại đồng môn Trương Xung Sơn, ngươi có nhận tội hay không?"
Ở chung quanh lập tức có không ít ánh mắt nhìn về phía Phương Quý.
Liền ngay cả Nhan sư tỷ cùng với đám người Hứa Nguyệt Nhi ở bên cạnh cũng đều có một chút lo lắng nhìn về hướng Phương Quý.
Cũng đến lúc này, Phương Quý mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đối với sự tình Lữ Phi Nham sẽ vạch trần Trương Xung Sơn là bị chính mình giết chết, hắn đã sớm chuẩn bị, chỉ không kịp dự liệu Lữ Phi Nham thế mà không chỉ có nói ra chuyện này, còn tiến thêm một bước, muốn cướp đi công đức của hắn mà thôi.
Trước đó thấy Lữ Phi Nham nói như vậy, trong lòng của hắn đang vội vàng nghĩ: "Kẻ này muốn hại ta, vậy thì hắn sẽ dùng chiêu gì?"
"Nếu bàn về hại người, ta cũng là người trong nghề..."
"Đổi lại là ta, nhất định sẽ bố trí một chút thật tốt, làm cho đối phương không thể biện minh..."
"Trong lời của hắn có thật có giả, giả là thứ hắn muốn, thật mới có thể nhằm vào ta, hắn muốn cướp công đức của ta, ngược lại là muốn ra tay từ trên việc mà ta thực sự làm, chỉ có như vậy mới có thể mượn việc thật, giải quyết dứt khoát việc giả..."
"Cho nên hắn đã tạo ra vô số lời nói dối, nhưng chỉ vây quanh một chuyện ta giết Trương Xung Sơn!"
"Vô luận như thế nào, hắn cũng đều sẽ chứng minh Trương Xung Sơn là do ta giết, điểm này là thật, còn những điều còn lại là do hắn tự thêu dệt!"
Mà vào lúc này, hai người Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, cũng đều mím chặt miệng.
Vào trước khi khiến cho sự tình vỡ lở ra, bọn hắn cũng đã chuẩn bị vài ngày, đã sớm thương nghị thỏa đáng, bọn hắn cũng không có hứng thú gì về việc báo thù cho Trương Xung Sơn, lấy được công đức hàng phục yêu thú Anh Đề, vãn hồi danh dự cho Lữ Phi Nham mới là trọng yếu nhất, cho nên bọn hắn đã sớm nghĩ kỹ, lấy cái chết của Trương Xung Sơn làm kíp nổ, bố trí ra một loạt cố sự này.
Chỉ cần tên tiểu quỷ này dám can đảm phủ nhận là bản thân không giết Trương Xung Sơn, như vậy thì sẽ dễ xử lý những việc khác.
Bọn hắn chỉ cần xuất ra chứng cứ chứng minh Trương Xung Sơn là do Phương Quý giết chết, những lời nói khác cũng sẽ trở thành sự thật.
Bây giờ, Hùng trưởng lão đã đích thân đặt câu hỏi với Phương Quý, tâm thần của bọn hắn cũng trở nên căng thẳng.
Ở chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào Phương Quý.
Cũng chính vào lúc này, Phương Quý từ từ ngẩng đầu lên, nói: "Không sai, Trương Xung Sơn là do ta giết!"
Ở chung quanh "rào" một tiếng, cũng không biết nổi lên bao nhiêu tiếng nghị luận.
Quỷ Ảnh Tử Phương Quý - đệ tử tiên môn mới tấn thăng truyền kỳ, tuổi còn nhỏ liền kiếm được 9000 công đức trong một lần, có thể xưng là người mới mạnh nhất, thế mà vào thời điểm xuất ra danh tiếng lớn này, tình thế lại nghịch chuyển, trực tiếp chọc tới kiện cáo nhân mạng hãm hại đồng môn?
Hùng trưởng lão chăm chú nhíu lông mày lại, bỗng nhiên gật đầu nhẹ với bốn vị đệ tử Giới Luật Đường ở bên cạnh, nói: "Trói lại!"