Bốn vị đệ tử Giới Luật Đường lập tức lấy Khổn Tiên Thằng ra, đi về phía Phương Quý.
"Chậm đã..." Phương Quý vội vàng ngẩng đầu lên, quát to một tiếng, nói với Hùng trưởng lão: "Chỉ nghe bọn hắn nói mà không nghe ta nói sao?"
Hùng trưởng lão chậm rãi đưa tay lên, ra hiệu cho mấy vị đệ tử Giới Luật Đường kia ngừng lại, trầm giọng nói: "Ngươi đã chính miệng thừa nhận, còn có cái gì để nói?"
"Trương Xung Sơn là do ta giết, nhưng ta giết hắn là bởi vì hắn muốn giết ta trước, từ lúc vừa mới bắt đầu lĩnh đạo phù chiếu này, tên họ Trương kia cũng đều muốn hại ta, sau khi đến yêu cốc, hắn liền buộc ta đi làm mồi nhử cho Anh Đề, mưu hại tính mạng của ta..." Hắn kể lại sự tình xảy ra ở yêu huyệt của Anh Đề một lần, hô to: "Hắn muốn lấy tính mệnh của ta, chẳng lẽ ta sẽ phải ngồi yên chịu chết? Đương nhiên là phải phản kháng, chỉ bất quá là yêu thú Anh Đề đã nhảy ra nuốt chửng hắn vào lúc đó, ta cũng không ngờ được, còn vị Lữ sư huynh này, ngươi nói là ta chủ động mưu hại Trương Xung Sơn cũng quá nực cười, nếu thật sự là ta mưu hại hắn, ta làm sao còn dám trở về tiên môn chứ, chứ đừng nói chi là ta còn chạy đi cứu đồng môn...lập tức cứu được tám người..."
Nói xong lời này hắn liền ưỡn ngực lên, nhìn thẳng vào mắt của Hùng trưởng lão.
Ngay vừa rồi Phương Quý đã tìm ra biện pháp đối phó.
Bình thường hắn rất am hiểu nói bậy, nhưng lần này muốn phá giải kế hoạch của đối phương, chỉ cần nói ra chân tướng.
Lữ Phi Nham nếu dám đứng ra vào lúc này, thì nhất định sẽ liều mạng chứng minh Trương Xung Sơn chết ở trong tay của hắn, nếu bây giờ hắn phủ nhận, vạn nhất bị đối phương vạch trần, đến lúc đó hắn có nói gì nữa thì cũng không có ai chịu tin hắn.
Cho nên chẳng bằng dứt khoát thừa nhận, chỉ một mực nói là do Trương Xung Sơn muốn giết chết mình trước, cho nên mình mới phản kích,
Dù sao thì Trương Xung Sơn cũng đúng là do hắn giết, nhưng chuyện hắn hàng phục yêu thú lại là thật, cứu được đồng môn cũng là thật, bây giờ hai bên tranh chấp, tiên môn chẳng lẽ còn thật sự có thể dựa vào lời nói đơn phương của đám người Lữ Phi Nham, nhất định phải trị tội hắn hay sao?
"Tên tiểu tử này thế mà không có phủ nhận?"
Nghe Phương Quý thẳng thắn thừa nhận sự tình chính mình chém giết Trương Xung Sơn, Lữ Phi Nham không nhịn được mà nhíu lông mày một cái.
Trước đây hai người hắn cùng với Diệp Chân đã mưu đồ thật lâu, nghĩ đến các loại khả năng cùng với đối sách.
Lúc đầu ở trong dự đoán của hắn, khi hắn bỗng nhiên đứng ra, vạch trần sự tình Phương Quý sát hại Trương Xung Sơn, Phương Quý hơn phân nửa là sẽ lập tức phủ nhận, dù sao thì ở trong tiên môn, mưu hại đồng môn cũng là tội lớn, mà tuổi tác của Phương Quý lại nhỏ, nếu nghe thấy loại sự tình này chắc chắn sẽ vô thức một mực phủ nhận, mà chỉ cần đối phương phủ nhận, cái kế hoạch này của hắn sẽ triệt để thành công.
Ở trong lòng bàn tay của hắn, khối Ảnh Ngọc mà bây giờ hắn đang nắm chặt là chỗ dựa vào lớn nhất.
Vật này có thể chiếu ra hình ảnh lưu giữ ở bên trong, dùng linh tức thôi động là có thể tái hiện lại cảnh tượng lúc ấy, vào trước khi đi đến yêu huyệt Anh Đề, hắn đã bảo Diệp Chân lặng lẽ tế khởi khối ngọc bội này, mục đích vào lúc đó ngược lại cũng không phải là để đối phó với Phương Quý, mà là muốn lưu giữ lại một màn Trương Xung Sơn ném Phương Quý vào động huyệt, về sau dùng để bắt thóp Trương Xung Sơn, khiến cho đối phương thành tâm làm việc cho mình.
Lúc đó cũng không ngờ được, thứ này lại trở thành chứng cứ chứng minh Phương Quý giết Trương Xung Sơn.
Nếu như Phương Quý trực tiếp phủ nhận sự tình chính mình giết Trương Xung Sơn, như vậy thì hắn sẽ đưa khối Ảnh Ngọc này ra, liền lập tức có thể giải quyết dứt khoát vấn đề, khiến cho Phương Quý á khẩu không trả lời được, những chuyện khác cũng sẽ đi theo sự bố trí của hắn.
Nhưng bây giờ Phương Quý thế mà lại trực tiếp thừa nhận, ngược lại là không thể đưa khối Ảnh Ngọc này ra, bởi vì cảnh tương lưu giữ ở trong khối ngọc bội, chính là Phương Quý cùng với Trương Xung Sơn ác chiến một phen, sau đó Trương Xung Sơn bị đánh rớt xuống huyệt động, nếu để cho người khác xem, liền biết không giống như là Phương Quý trực tiếp ám toán Trương Xung Sơn, ngược lại là giống như bị ép phản kích giống như những gì Phương Quý nói, nếu lấy ra sẽ càng bất lợi đối với mình.
Ý niệm tới đây, hắn liền bất động thanh sắc thu Ảnh Ngọc vào, ném một cái ánh mắt về phía Diệp Chân.
Diệp Chân hiển nhiên cũng đã sớm chuẩn bị, Phương Quý trực tiếp thừa nhận giết người, khiến cho kế hoạch vốn có của bọn hắn thi triển khó khăn, nhưng các loại ngôn từ cũng đã sớm được chuẩn bị, hắn liền tỏ ra thái độ bi phẫn, đi về phía trước một bước, quát lớn: "Phương Quý, ngươi nói cái gì mà vô ý chứ, quả nhiên là trò cười, ta cùng với Lữ sư huynh đã tận mắt nhìn thấy, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ ở ngay trước mặt của chúng ta? Đừng nói là ngươi tự tay đánh rớt Trương Xung Sơn xuống yêu huyệt, thậm chí là vào lúc hắn gian nan bò ra khỏi huyệt động, vẫn là do ngươi dùng một cước đá hắn trở về..."
Nói xong liền khom mình hành lễ đối với Hùng trưởng lão, lại chuyển hướng sang Phương Quý, nói: "Về phần cái gọi là cứu đồng môn, đây chính là sơ hở lớn nhất của ngươi, địa phương mà các nàng Nhan Chi Thanh trảm ma yêu cùng với tiên môn là hai phương hướng khác nhau, thử hỏi là sau khi ngươi hàng phục yêu thú tại sao không trở về tiên môn, lại chạy tới nơi đó để làm cái gì, không phải là ngươi tình cờ gặp được các nàng trong khi chạy trốn hay sao?"
Diệp Chân vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người liền lộ ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ.
Ở trong tiên môn, người người đều biết Phương Quý cứu được đám người Nhan sư tỷ, nhưng bọn hắn đến tột cùng là gặp gỡ như thế nào, thật đúng là khiến cho người ta nghĩ mãi mà không rõ, những vấn đề này bình thường sẽ không có ai suy nghĩ lại, nhưng trải qua kiểu nói này của Diệp Chân, liền lập tức nói thông được...
"Trốn cái gì chứ, đó là do ta lạc đường, ai bảo các ngươi thấy yêu thú lợi hại liền chạy nhanh như vậy..." Phương Quý nghe vậy cũng lộ ra sắc mặt bi phẫn, không có sai biệt gì với Diệp Chân, ngoài ra còn có mấy phần sắc mặt hoảng sợ thất thố, hô to: "Lúc ấy đầu yêu thú kia sinh ra độc giác, ngươi cùng với Lữ sư huynh thấy thế liền bỏ chạy, còn lớn tiếng nói là các sư huynh đệ nhanh ngăn cản, ta sẽ đi bố trí bẫy rập gì đó, hai người Nhạc Xuyên sư huynh cùng với Chu Tử Do sư huynh xông tới ngăn đón Anh Đề, ta coi như muốn trốn cũng bị yêu phong làm cho sợ hãi, muốn trốn cũng không xong, chúng ta khổ sở chờ đợi các ngươi trở về, nhưng chờ mãi, hai người Nhạc Xuyên sư huynh cùng với Chu Tử Do sư huynh đều bị yêu thú nuốt chửng, thẳng đến trước khi chết cũng không thấy các ngươi trở về, ta hỏi các ngươi, các ngươi xứng đáng với sự tín nhiệm của bọn hắn sao?"
Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân nghe vậy lông mày đều nhảy mấy cái, trong lòng thầm nghĩ: "Vào thời điểm chúng ta đi, hai người Nhạc Xuyên cùng với Chu Tử Do một kẻ chết một kẻ trọng thương, làm gì có chuyện tiến lên ngăn cản yêu thú, tên tiểu quỷ này lại có thể nói như thật, ta cũng sắp tin..."