Phương Quý vừa nói ra lời này, sắc mặt đã có một chút bi thương, nói: "Lúc đó ta nhìn thấy Nhạc Xuyên sư huynh cùng với Chu Tử Do sư huynh bị yêu thú nuốt, liền hết hy vọng đối với các ngươi, biết các ngươi sẽ không trở về, về sau mặc dù ta may mắn hàng phục được yêu thú Anh Đề, nhưng vẫn còn sợ hãi, cũng không phân rõ được đường đi, đi tìm các ngươi khắp nơi cũng không thấy, chỉ có thể chạy tán loạn ở trong rừng sâu, thẳng đến khi nghe được có người kêu cứu, liền thấy đó là đám người Nhan sư tỷ, nếu thấy đồng môn gặp nạn thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, đương nhiên là phải đi xuống kề vai chiến đấu với đồng môn..."
Nói đến chỗ này, hắn chuyển hướng sang Nhan sư tỷ nói: "Nhan sư tỷ, ngươi nói xem có phải lúc đó là do ta chủ động lao xuống hay không, nếu như ta thật sự muốn chạy trốn, vậy thì chỉ cần không để ý đến các ngươi, trực tiếp rời đi, như vậy thì các ngươi làm sao biết ta đi ngang qua bên cạnh?"
Nhan Chi Thanh thấy ở phía trước Công Đức Điện trở nên ồn ào, cũng có một chút hồ đồ, nhưng nghe được vấn đề mà Phương Quý hỏi, liền lập tức nói: "Việc này ta có thể làm chứng, Phương Quý sư đệ quả thực là thấy chúng ta gặp nguy, liền lập tức xông xuống, mệnh lệnh cho yêu thú Anh Đề khốn trụ ma yêu trung giai, còn bản thân thì cầm kiếm bảo hộ bảy vị đồng môn, chém giết mấy chục đầu ma yêu, ngay cả Lang Vương trung giai cũng là chết ở dưới kiếm của hắn, nếu như hắn không chủ động xuất thủ, thẳng đến khi chúng ta bị diệt toàn quân cũng sẽ không biết được hắn đi ngang qua!"
Chúng đồng môn ở chung quanh nghe được lời nói thành khẩn của nàng, không khỏi có một chút tưởng tượng, nghĩ đến một màn Phương Quý giáng xuống từ trên trời.
Trong lòng của Phương Quý cũng nổi lên hảo cảm đối với Nhan sư tỷ, nhịn không được mà ưỡn ngực lên, cảm khái hỏi chúng đồng môn chung quanh: "Mọi người hãy ngẫm lại đi, nếu như Phương Quý Phương lão...nếu như ta thật sự muốn chạy trốn, làm sao còn sẽ chủ động cứu người?"
"Chậm đã!" Cũng chính vào lúc này, Hùng trưởng lão bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, nhíu chặt lông mày, nói: "Ngươi nói là hai người Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân mắt thấy yêu thú sinh ra độc giác, liền quay người chạy trốn, chỉ để lại ba người Nhạc Xuyên, Chu Tử Do cùng với ngươi, nếu hai người bọn họ đều táng thân ở trong miệng của yêu thú, như vậy ngươi tuổi còn nhỏ, lại làm như thế nào mà sống tiếp được, đồng thời còn hàng phục yêu thú?"
Phương Quý nghe được câu hỏi của Hùng trưởng lão, lập tức nói: "Bằng vào bản sự!"
Hùng trưởng lão hỏi: "Bằng vào bản sự gì?"
Phương Quý đáp lời: "Bằng vào bản sự chăn heo!"
Chúng đồng môn ở chung quanh nghe vậy, ở trong lòng đều là dâng lên một cái ý nghĩ: Hắn đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ!
Ngược lại là chấp sự ở bên cạnh nghe được lời này, liền bước nhanh đi tới bên cạnh Hùng trưởng lão, thấp giọng nói vài câu, Hùng trưởng lão nghe được cái tên "Khai Sơn Yêu Vương" ở phía sau núi, sắc mặt có một chút ngưng tụ, cúi đầu xuống, trù trừ không nói...
Nếu nói như vậy, bản sự mà tên tiểu tử kia sử dụng thế mà thật sự là do chăn heo làm ra được!
Lữ Phi Nham ở bên cạnh cũng không biết Hùng trưởng lão nghe được cái gì, nhưng hắn thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng mở miệng nói: "Hồi bẩm trưởng lão, lúc ấy ta mắt thấy yêu thú lợi hại, không thể không liều mạng với nó, trước sau ta thi triển mấy môn thần thông Kim Quang Ngự Thần Pháp, Địch Âm Khống Thú Quyết, Đại Chuyển Thanh Tâm Pháp, còn tế khởi các loại phù triện cùng với pháp khí, cuối cùng mặc dù đã đánh cho yêu thú Anh Đề bị trọng thương, nhưng vẫn là không địch lại, vào thời khắc lâm nguy, vẫn là Diệp sư đệ không đành lòng nhìn ta táng thân trong miệng yêu thú, cưỡng ép kéo ta rời đi, về phần chuyện sau này thì ta không biết..."
Nói xong, dường như là động đến vết thương, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói: "Một thân thương thế này của ta cũng không phải là giả!"
Chúng đồng môn ở chung quanh nghe vậy đều là khe khẽ nghị luận không thôi.
Phương Quý nghe thế liền nổi nóng, mắng thầm: "Không biết xấu hổ, nói như thật vậy..."
Theo Phương Quý, tên Lữ Phi Nham này cũng coi như là thông minh, đối phương cũng không biết hắn đến tột cùng là hàng phục yêu thú như thế nào, bởi vậy cũng không hề đề cập tới đến điểm này, chỉ là một mực chắc chắn là bản thân sau khi lưỡng bại câu thương cùng với yêu thú mới rút đi, sự tình phía sau là hoàn toàn không biết, kể từ đó, mặc kệ là hắn dùng biện pháp gì để hàng phục yêu thú, đó cũng là chiếm tiện nghi lớn của đối phương.
Nếu như Lữ Phi Nham trực tiếp đoạt công lao hàng phục yêu thú, như vậy thì hắn chỉ cần nói ra sự tình Dã Trư Vương, liền có thể khiến cho hắn á khẩu không trả lời được, nhưng bây giờ đối phương cũng không có nói như vậy, cũng làm cho hắn không tiện phản bác, nói ra sự tình Dã Trư Vương cũng vô dụng.
Nhưng Dã Trư Vương cũng không phải là đánh trọng thương yêu thú Anh Đề rồi mới hàng phục...
Vừa nghĩ đến đây, Phương Quý lập tức cười lạnh nói: "Ngươi luôn miệng nói là bản thân bị thương, làm sao ta lại nhớ lúc ngươi đào tẩu lại hoàn hảo không tổn hại, ngươi có dám thề rằng một thân thương thế này là do chém giết với Anh Đề gây ra, nếu không phải thì cả nhà ngươi sẽ chết không có chỗ chôn không?"
Lữ Phi Nham nghe được lời này liền giận tím mặt, hắn có thân phận gì, đường đường là đệ tử tiên môn, làm sao sẽ động một tí liền thề thốt như trẻ con, nhưng bây giờ thấy nhiều người ở chung quanh nhìn về phía mình, hơn nữa một thân thương thế này chính là do hắn và Diệp Chân gây ra, lại không thể xuống đài được, quát lên: "Lòng ta bằng phẳng thì sợ gì lời thề?"
"Ha ha, muốn tìm ngươi lấy mạng ngoại trừ hai vị sư huynh Nhạc Xuyên cùng với Chu Tử Do, còn phải tăng thêm cả nhà của ngươi..." Phương Quý lập tức cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Bất quá Phương lão gia ta là người giảng đạo lý, nếu ngươi nói ngươi lưỡng bại câu thương cùng với yêu thú, vậy hẳn là không chỉ ở trên người của ngươi có tổn thương, ở trên người của Anh Đề cũng có tổn thương đúng không?"
Nói xong liền chuyển hướng sang Nhan Chi Thanh, hỏi: "Nhan sư tỷ hãy phân xử thử xem, lúc ấy vào thời điểm ta mang Anh Đề đi cứu các ngươi, như vậy thì ở trên người của Anh Đề có tổn thương gì không?"
Nhan Chi Thanh từ từ ngẩng đầu lên, lúc ấy Phương Quý mang theo Anh Đề giáng xuống từ trên trời, khi đó bản thân của nàng đã bị trọng thương, quả thực là phân biệt không rõ ràng, nhưng nghĩ kỹ lại, một mình Anh Đề cuốn lấy Lang Vương một hồi lâu, hung hãn không thôi, quả thực là không giống với bộ dáng bị thương, lại thêm việc nàng tin tưởng lời nói của Phương Quý, liền từ từ gật đầu nhẹ, nói: "Ta có thể làm chứng cho Phương Quý sư đệ, lúc ấy yêu thú Anh Đề cũng không bị thương, mặc dù bây giờ nó bị thương rất nặng, đang chữa thương ở trong Dị Thú Phong, nhưng lại là bị thương trong thời điểm chém giết với Lang Vương!"
"Tốt, dĩ nhiên lại giúp hắn như thế, một chút tình cũ cũng không nhớ rồi hả?" Lữ Phi Nham căm hận nhìn Nhan Chi Thanh, trong đáy mắt hiện lên vài vệt tàn nhẫn.