Ánh mắt của nàng cũng không khỏi có mấy phần sáng lên: "Truyền nhân Kiếm Tiên quả nhiên là không tầm thường..."
"Thật sự cảm tạ Phương tiên sinh..." Ngao Tâm phất phất tay, bảo ba tên ngốc này cút sang một bên, chính mình thì ngồi xuống, mỉm cười rót rượu cho Phương Quý.
Nàng ngược lại là nghĩ rất đơn giản, chỉ rót một ly rượu, biểu thị lòng biết ơn, nhưng một màn này rơi vào trong mắt của mọi người chung quanh, từng người lại lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, nhất là ở phía Tôn Phủ, nhìn thấy Thất công chúa Ngao Tâm thế mà thân cận cùng với Phương Quý như vậy, càng là kinh hãi trợn tròn cả mắt, từng người lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, âm thầm nghĩ thầm, chẳng lẽ vị Thất công chúa Long Cung này có giao tình đặc biệt gì với hắn?
Phương Quý thản nhiên nhận ánh mắt của mọi người, còn cười khanh khách vỗ vỗ bả vai của Ngao Tâm: "Không cần khách khí như vậy!"
Đang đắc ý dào dạt, muốn bưng rượu lên uống cạn, bỗng nhiên nhận ra một ánh mắt khác biệt.
Quay đầu nhìn lại, thần sắc của hắn hơi ngạc nhiên.
Đã thấy ở trong một đám thiên kiêu Đông Thổ, chẳng biết lúc nào lại có thêm một người, không phải là ai khác, thế mà chính là Giáp công tử Tần gia.
Giáp công tử cũng không biết là vừa tới, hay là đã sớm tới, lúc này bị ba vị long tử chặn lại, Phương Quý ngược lại là không có phát hiện ra Giáp công tử, lúc này Giáp công tử cũng đang quay đầu nhìn về phía Phương Quý, mày nhăn lại, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, ẩn ẩn có thể nhìn ra sự chán ghét từ trên cao nhìn xuống kia.
"Ấy..." Phương Quý lấy làm kinh hãi, vội vàng cách Ngao Tâm hơi xa một chút, cuống quít đứng dậy, lộ ra sắc mặt lúng túng vái chào thi lễ với Tần Giáp, nói: "Anh vợ, ngươi nghe ta nói, sự tình không phải như ngươi nghĩ, ta cùng với Thất công chúa chỉ là bằng hữu bình thường..."
"Xoạt..." Ở chung quanh có không biết bao nhiêu ánh mắt bỗng nhiên tập trung lên trên người của Phương Quý cùng với Tần Giáp, vừa sợ hãi vừa kỳ quái.
Mà tiểu mẫu long Ngao Tâm ở bên cạnh, hai con mắt đều đã trợn tròn.
Mà ở trong vô số ánh mắt xen lẫn, khuôn mặt của Tần Giáp đã tức đỏ bừng, tay khẽ run rẩy, làm đổ chén rượu.
Vị Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực này là người thế nào, thế mà ngay cả Giáp công tử Tần gia Đông Thổ cũng đều là anh vợ của hắn?
Mấu chốt nhất là, ở ngay trước mặt anh vợ, hắn thế mà còn thân cận cùng với công chúa Long tộc như vậy?
Không tầm thường, không tầm thường...
Mà ở trong ánh mắt của vô số người, sắc mặt của Tần Giáp đã từ đỏ chuyển sang xanh, nửa ngày mới quát lên: "Chớ có xưng hô lung tung!"
"Cái gì gọi là xưng hô lung tung?" Phương Quý có một chút hiếu kỳ nhìn Tần Giáp một cái, đếm trên đầu ngón tay nói: "Ta đính hôn cùng với Sửu Ngư Nhi, đã chính là vợ chồng, ngươi là đường huynh của nàng, ta không gọi ngươi là anh vợ thì gọi là cái gì, ha ha, anh vợ hẳn là không hiểu rõ lắm những xưng hô này..."
Tần Giáp đã giận không kềm được, quát lên: "Chuyện này cũng đâu có được tính?"
"Sính lễ các ngươi cũng đều đã thu..." Phương Quý nghe được Tần Giáp nói như vậy, cũng lập tức có một chút bất mãn: "Chẳng lẽ còn không phải?"
Lời này càng làm cho sự tức giận của Tần Giáp tăng vọt, mặt cũng đều đỏ bừng, chỉ là nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này là không thể tưởng tượng, nhưng lão tổ tông Tần gia xác thực còn chưa có bắn tiếng cự tuyệt, hắn lúc này tự nhiên là cực hận Phương Quý, càng bởi vì Phương Quý gọi một tiếng xưng hô này ở trước mặt mọi người, khiến cho hắn cảm nhận được một loại khó chịu bị khinh thường, thế nhưng hắn lại vô luận như thế nào, cũng không dám ở ngay trước mặt mọi người tỏ thái độ thay cho lão tổ tông, bởi vậy sắc mặt cho dù càng ngày càng khó coi, cũng không dám nói gì.
"Lại là thật..." Thấy Tần Giáp nhất thời nói không ra lời, ở trong từng đôi mắt nhìn Phương Quý kia, liền không biết tự suy diễn ra bao nhiêu cố sự.
Chậc chậc chậc, đều đã đính hôn cùng với tiểu thư Tần gia, lại còn thông đồng với công chúa Long Cung...
Thật đúng là đồ vô sỉ khiến cho người ta không thể không hâm mộ...
Ở trong mắt của bọn hắn, thân ảnh của Phương Quý dường như cũng trở nên cao lớn hơn, những người tài giỏi luôn bị vây quanh bởi những cuộc tình lãng mạn, càng tài giỏi, nữ tử ở trong chuyện tình cảm cũng càng tôn quý, còn có dạng nữ tử nào tôn quý hơn so với Thất công chúa Long Cung cùng với tiểu thư Tần gia Đông Thổ, chuyện này cũng không khó nghĩ đến, xem ra người đứng đầu Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực này, cũng tuyệt đối không phải là một kẻ tầm thường...
"Đông đông đông..."
Cũng vào lúc Tần Giáp bị câu xưng hô của Phương Quý làm cho tâm lý cảm thấy khó chịu, muốn trách cứ cũng không biết mở miệng như thế nào, chợt nghe được tiếng trống vang ở hậu điện, sau đó là một tràng tiên nhạc hợp tấu, sau đó liền thấy một đám lão nhân tiên phong đạo cốt cười cười nói nói đi ra từ hậu điện.
Chỉ thấy ở trong đó có bảy vị đầu đội châu quan, đám người vừa nhìn thấy, liền có thể biết đó là Long Chủ Thất Hải, trong đó có bốn vị tuổi hơi lớn một chút, đầu rồng thân người, áo bào lộng lẫy, ba vị khác lại có một chút kỳ quái, một vị chính là nam tử mặc áo bào đen trẻ tuổi, một vị là nữ tử trên đầu có hai sừng, người cuối cùng, nhìn giống như là trẻ con, khuôn mặt mặc dù non nớt, nhưng một thân khí độ, lại không thua các vị Long Chủ khác.
Mà đi theo sau bảy vị Long Chủ này, thì đều là một số lão tu đã có tuổi, hẳn là đại tu sĩ tới từ Đông Thổ.
Thấy bọn hắn xuất hiện, trong Kính Thiên Điện liền trở nên an tĩnh, người người đứng dậy, hành lễ đối với bọn hắn, Tần Giáp tuy là trong lòng phẫn uất, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, chỉ là vào thời điểm hành lễ, cũng chưa quên hung hăng trừng mắt nhìn về phía Phương Quý...
"Bảy vị kia chính là Long Chủ Thất Hải?" Lực chú ý của Phương Quý lúc này đã bị mấy vị Long Chủ hấp dẫn.
Nhìn thấy bốn vị lão Long Chủ có dáng dấp giống như trong tưởng tượng của mình, ngược lại thì cũng thôi, nhưng lại rất hiếu kỳ với ba vị Long Chủ khác.
Bất quá hắn cũng đã được nghe nói, Thất Hải bây giờ, chính là chỉ Đông Hải, Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải, Thương Lan Hải, U Minh Hải, Vụ Hải, trong đó tứ hải Đông Nam Tây Bắc, vốn là truyền thừa từ Thượng Cổ đến nay, mà Thương Lan Hải, U Minh Hải, Vụ Hải, lại là trong vạn năm gần đây mới phân đi ra từ trong tứ hải, nhất là Vụ Hải, danh hiệu Long Chủ, bất quá cũng chỉ mới có trong bảy trăm năm thời gian mà thôi...
Mà vị Long Chủ Vụ Hải kia, chính là nam tử có bề ngoài thoạt nhìn như là trẻ con kia.
"Ha ha, mời kỳ tài trong thiên hạ tiến vào Long Cung chúng ta, nhìn vô số thiên kiêu kia, đại đạo phồn thịnh, quả thật là chuyện may mắn trong thiên hạ!"
Mấy vị Long Chủ đều đi vào chỗ ngồi của mình, Long Chủ Bắc Hải thân là chủ nhà liền cười ha hả mở miệng, mời đám tu sĩ ngồi xuống, mà thấy đám tu sĩ ngồi xuống, lão Quy Tướng đã sớm chờ đợi một hồi lâu ở bên cạnh Long Cung Bắc Hải cũng đứng dậy vào lúc này, lắc đầu ngâm nga, cao giọng nói: "Thiên quyến Bắc Hải, huyết mạch kéo dài, hiện tại lại có long phi mang thai, ít ngày nữa sẽ xuất thế, chúng ta rất vui mừng, đặc biệt thiết lập yến tiệc này, cầu phúc trường thọ..."