"Ha ha..." Bạch Quan Tử đã mong đợi thật lâu trong lòng nghe hắn hỏi, lập tức cười khẽ một tiếng.
"Liên quan tới mọi thứ về con đường kia, ta đều không biết được, có lẽ trong thiên hạ này cũng không có ai biết được..." Nàng nhìn Phương Quý, chậm rãi nói: "Nhưng ta biết người đi trên đường này xuất hiện, sẽ có kết cục gì!"
Phương Quý quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi: "Kết cục gì?"
"Ở kiếp trước, bọn hắn đánh gãy con đường của tất cả mọi người, vậy kiếp này..." Bạch Quan Tử nhìn Phương Quý, nở nụ cười mang theo thâm ý: "Vậy ngươi đoán người trên con đường khác một kiếp này, sẽ làm như thế nào?"
Phương Quý nhìn nàng, cười nói: "Vậy khẳng định sẽ phải trốn bọn hắn..."
Sau khi xác định Bạch Quan Tử cũng không biết nhiều hơn, Phương Quý liền ở trong sắc mặt ngạc nhiên của nàng, cười ha hả một tiếng, rời khỏi đại điện, kỳ thật đến lúc này, có một ít lời coi như không cần hỏi nàng để xác nhận, cũng đã hiểu rõ không sai biệt lắm, lúc này hắn liền giống như là đã biết cái gì, lại giống như là hết thảy cũng đều không có manh mối, nhưng nếu Bạch Quan Tử chỉ ra mối nguy hiểm tiềm ẩn của chính mình bây giờ, liền nên nới lỏng tâm thần, coi như thật sự bởi vì thân thế của chính mình, tám con đường khác đều tìm tới cửa, vậy lại có thể như thế nào đây?
Mình có thể chiến đấu được với người trên tám con đường?
Đừng làm rộn, cho dù là một đường cũng đấu không lại!
Nếu như ngay cả một đường cũng đấu không lại, vậy còn phải sợ tám con đường bọn hắn làm cái gì!
Tâm tình ngược lại là nới lỏng, hắn tiếp tục dạo bước trong tòa động phủ dưới đáy Ma Sơn này, nhìn hết thảy nơi đây, tòa động phủ này rất là hoàn chỉnh, cổ lão, cũng không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm, nhưng trông vẫn sạch sẽ, hơn nữa mặc dù đặt một cỗ quan tài đá ở trung tâm, nhưng cả tòa động phủ lại không phải là bộ dáng mộ thất, mà giống như là thật sự có người đã từng tu hành ở chỗ này vậy.
Phương Quý tiện tay cầm một bình đan lên, lại phát hiện ra ngón tay vừa chạm vào, bình đan kia liền trở thành tro bụi.
Hắn có một chút ngạc nhiên, đây là cần phải trải qua thời gian lâu cỡ nào, mới khiến cho bình đan cũng hủ hóa, chỉ cần đụng vào là hóa thành bột mịn, chỉ là tòa động phủ này quá quỷ dị, cứng rắn phong ấn mọi thứ, cho nên mới khiến cho tất cả mọi thứ trong tòa động phủ này được bảo toàn như mới.
Giữ nguyên hình dạng, nhưng bản thân bình đan, lại ở trong tuế nguyệt dài dằng dặc, hóa thành bột mịn...
Như vậy tính toán ra, chẳng lẽ động phủ này, thật sự là ở kiếp trước lưu giữ lại?
Bình đan đã hủ hóa, đan dược trong bình, tự nhiên cũng không cần trông mong, liền ngay cả mấy món dị bảo trưng bày ở bên cạnh cỗ quan tài đá kia, dù là tốt hay xấu, cũng đều đã không còn nửa điểm linh tính, chỉ được tính là sắt vụn, thế là sau khi Phương Quý nhìn một vòng, liền nhìn trúng cỗ quan tài đá kia, hắn đứng ở trước quan tài đá thật lâu, cuối cùng có một chút hiếu kỳ, liền dùng lực, gỡ nắp quan tài đá ra...
Lui lại hai bước, chăm chú nhìn miệng quan tài.
Dù sao hắn cũng đã nghe nhiều câu chuyện được kể bởi Chu mù lòa trong thôn Ngưu Đầu, thật sự lo lắng nếu có quái vật xuất hiện.
Chỉ là không có.
Quan tài đá một mực im lặng, một chút khí tức cũng không có.
Phương Quý bước lên nhìn, liền thấy có một bộ thi thể nằm trong quan tài, trông như một người đàn ông trung niên, mặc áo choàng màu tím, mắt hơi nhắm, trông rất thanh thản và gương mặt không bị biến dạng, mang tới cho người cảm giác, giống như là ngủ thiếp đi vậy, thế nhưng bây giờ Phương Quý cũng có thể nhìn thấu tất cả nội tạng và thức hải của đối phương, lại chỉ cảm thấy trống rỗng, đối phương thật sự đã chết rồi.
"Bộp bộp bộp..." Ở bên người truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng.
Phương Quý quay đầu nhìn lại, liền thấy lúc này Anh Đề đã nằm trên mặt đất giả chết, giống như là gặp phải khí tức khủng bố khó lường gì, trực tiếp nằm ngửa, thân rắn cứng ngắc, đầu lưỡi cũng thè ra bên ngoài, cũng không biết nó sợ cái gì, quay đầu nhìn, liền ngay cả Tiểu Hắc Long trên bờ vai của mình, lúc này cũng toàn thân run rẩy, thanh âm kia chính là răng trên răng dưới của nó không ngừng va đập vào nhau.
"Lá gan của các ngươi làm sao lại nhỏ như vậy, đang sợ cái gì?" Phương Quý không thể nín được cười, chỉ vào thi thể nằm trong quan tài: "Hắn?"
Thân thể của Anh Đề cứng đờ, không nhúc nhích.
Tiểu Hắc Long dùng sức lung lay đầu, hàm răng tiếp tục rung động khanh khách.
Phương Quý bất đắc dĩ, lại chỉ về phía động phủ, nói: "Sợ cái nhà này?"
Thân thể của Anh Đề cứng đờ, không nhúc nhích.
Tiểu Hắc Long lắc đầu một lần nữa, hàm răng tiếp tục rung động khanh khách.
Trong lòng Phương Quý ngược lại là hiểu rõ, hắn cảm ứng khí tức phun trào lúc này, biết Tiểu Hắc Long sợ chính là thứ này.
Ma Sơn vốn là tà khí quấn quanh, vạn phần quỷ dị, bất kỳ người nào xem xét, liền đều sẽ có cảm giác run rẩy đến từ chỗ sâu trong thần hồn, bây giờ xâm nhập tòa động phủ này, càng là cảm giác được cỗ tà khí vô tận kia, Phương Quý bây giờ cũng muốn tìm một chút, loại tà khí khủng bố ở khắp mọi nơi này, đến tột cùng là tới từ đâu, nhưng lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể xác định một chút, tà khí cũng không phải là đến từ bộ thi thể trong quan tài này...
Thật giống như là tà khí vốn ở chỗ này, trấn ở phía dưới Ma Sơn này, vô hình vô chất, lại không có chỗ nào không có.
Lông mày của hắn không khỏi nhíu lại, nhìn về phía bộ thi thể kia.
Bộ thi thể kia khoanh tay ở trước ngực, chính giữa, thì để một khối ngọc thạch màu đen.
Phương Quý nhìn chằm chằm khối ngọc thạch kia một hồi lâu, dùng thần thức dò xét, cũng đều cảm giác không thấy có đồ vật gì ở bên trong, thế là hắn do dự một hồi, vẫn là từ từ đưa tay ra, hướng về phía khối ngọc thạch màu đen kia, từ từ chạm vào phía trên.
Xúc cảm cứng rắn mát lạnh, Phương Quý cảm thấy yên tâm, thứ đồ chơi này không có tan thành tro bụi.
Thế là hắn liền trầm ngâm một chút, trực tiếp cầm khối ngọc thạch màu đen lên, đặt nó trong tay quan sát.
Trong ngọc thạch màu đen, dường như có đồ vật gì lưu lại, sau khi Phương Quý cảm giác được, động tác có một chút dừng lại.
"Có ý tứ..." Một lát sau, Phương Quý mới lại ngẩng đầu lên một lần nữa, trong đáy mắt dường như nhiều thêm một chút đồ vật không tầm thường.
Chỉ ở trong chớp mắt như vậy, hắn dường như lại trở về trong giấc mộng thường xuyên mơ khi còn bé kia, hắn nhìn thấy chính mình ở trên tiên đài cao cao, nhìn thấy bầu trời sụp đổ, nhìn thấy lửa cháy đầy trời, hắn thấy được vô số Tiên Nhân đang chém giết lẫn nhau, cũng nhìn thấy chín con đường lớn, đi thẳng về phương xa, giấc mộng này giống như trước đó, cũng không có gì khác nhau, chỉ là nghĩ lại, giống như nhiều hơn một chút nội dung...
Một điểm khác, cũng là bởi vì lúc này hắn vốn đang thanh tỉnh, cũng sẽ cảm giác được càng nhiều hơn một chút!
Thế là Phương Quý ngưng thần đứng ở tại chỗ, trong tay cầm khối ngọc thạch màu đen kia.