"Ô ô..." Trong động phủ, bỗng nhiên vang lên từng tiếng gió rít.
Giống như là có có một luồng gió âm u nhàn nhạt từ dưới đất cuộn lên, tà khí tràn ngập ở phía dưới Ma Sơn này bắt đầu tuôn ra, quay cuồng khắp động phủ, gió thổi càng ngày càng nhanh theo thời gian dần trôi qua, vòng xoáy cũng càng lúc càng lớn, nhiều bố cục trong động phủ cũng bị xáo trộn...
Không chỉ có tòa Ma Sơn này.
Tất cả Ma Sơn, tà khí dường như cũng đều thịnh vượng hơn so với bình thường.
Ma Linh Ma Thú trải rộng trên Ma Sơn kia, cũng đều là ngóc đầu lên cao cao, trong ánh mắt dường như ẩn ẩn lộ ra khát vọng.
Liền ngay cả Phương Quý ở phía dưới tòa Ma Sơn này, trên mặt lúc này cũng giống như là lộ ra một chút khát vọng.
Khóe miệng của hắn cũng đều đã nhếch lên, trong đáy mắt có một chút tỏa sáng.
Trong tay cầm khối ngọc thạch màu đen, vào lúc này cũng càng bóp càng mạnh, cánh tay run nhè nhẹ.
"Có muốn hay không..." Tràn đầy trong lòng hắn đều là loại xúc động này, lại có một loại do dự sâu sắc hơn.
Rốt cục vào thời điểm hắn trầm mặc nửa ngày, tà khí trong tòa động phủ này cũng đã cuồng mãnh tới cực điểm, Phương Quý bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó đưa tay kéo đồng tiền trước ngực xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa phía dưới Ma Sơn này, sau đó cong ngón tay búng lên, đồng tiền bay lên giữa không trung, lật qua lật lại thật nhanh, dường như linh hoạt hơn rất nhiều so với bình thường, có một chút quang hoa quỷ dị thoáng hiện.
Sau đó Phương Quý chợt cầm đồng tiền ở trong tay.
Hắn hít thở cũng đều có một chút gấp rút, một lát sau, mới nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Trông giống như một tòa tiên cảnh mờ ảo, mặt sau đồng tiền hướng lên trên!
Phương Quý nhìn đồng tiền, qua nửa ngày, nhẹ nhàng thu vào.
Trong lòng cũng đã có chủ ý, liền uể oải ném khối ngọc thạch sang một bên, lắc lắc cổ.
Tà khí gào thét trong động phủ dần dần yếu đi, cuối cùng biến mất.
"Nghe ngươi một lần!" Phương Quý lầm bầm lầu bầu nói, sau đó cười một tiếng: "Nhưng xem ra, có thời gian lại trở về thôn Ngưu Đầu một chuyến!"
Làm xong những việc này, hắn liền đưa tay vẫy một cái, nắp quan tài trên mặt đất bay trở về, một lần nữa trùm lên trên quan tài, sau đó hắn trấn an Tiểu Hắc Long dường như một thân vảy đen cũng đều dựng lên một chút, sau đó cầm lấy cái đuôi của Anh Đề một mực cứng đờ trên mặt đất giả chết, nhanh chân đi ra ngoài động phủ, một đường đi ra khỏi Ma Sơn, có thể nghe được vách núi sau lưng lại cọt kẹt rung động, giống như là sát nhập một lần nữa.
Mà sau khi hắn đi ra khỏi Ma Sơn và trông thấy bầu trời đầy sao một lần nữa, Ma Sơn sau lưng đã đóng chặt hoàn toàn, không khác gì so với lúc trước.
Thậm chí ngay cả vết tích trên Ma Sơn do đại trận Tôn Phủ bày ra sụp đổ, cũng đều dùng một loại phương thức lặng yên không một tiếng động, chậm rãi xóa đi.
Quỷ Thần Tôn Phủ, Nguyên Anh, Thần Vệ, bây giờ đều đã chạy trốn.
Bọn hắn cũng không ngốc, đại trận Ma Sơn đã hủy, Phương Quý lại triển lộ ra loại lực lượng đáng sợ cấp độ kia, cũng đã triệt để khiến cho tâm can bọn hắn rét lạnh, ở dưới tình huống không có cao thủ chân chính trấn giữ, tự biết không địch lại Phương Quý, nếu đợi đến khi Phương Quý đi ra sẽ có khả năng bị giết thêm một hồi, lại mất đi không ít nhân thủ, thế là dứt khoát thừa dịp Phương Quý tiến vào Ma Sơn, đại quân liền trực tiếp rút đi, chỉ để lại mấy người ở đây dò xét.
Bất quá khiến cho Phương Quý có một chút ngoài ý muốn chính là, Thần Tử ba bên Tây Hoang, Nam Cương, Đông Thổ, thế nhưng cũng không có rời đi.
Bọn hắn không những không hề rời đi, mà tùy tùng bọn hắn mang theo cũng đều đã chạy tới, lúc này đều đứng ở phía sau bọn hắn, một thân khí tức gào thét, dẫn động cuồng phong chung quanh, bừng bừng sát khí, tụ hợp lại và phân tán, quét sạch tứ phương.
"Các ngươi thế mà còn chưa đi?" Phương Quý nhìn về hướng bọn hắn, cười hỏi: "Làm sao, còn muốn so chiêu cùng với Phương lão gia ta?"
Tiểu Hắc Long trên bờ vai cùng với Anh Đề sau lưng, lúc này cũng trở nên linh hoạt, đều cảnh giác nhìn đối phương.
Phảng phất như vừa rồi bọn chúng không hề sợ hãi!
"Tại sao phải đi?" Vượt quá dự kiến của Phương Quý chính là, ba vị Thần Tử này thế mà không có lộ ra loại biểu lộ phẫn nộ thống hận trước đó, thay vào đó, thì là hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói giống vừa rồi, vừa nhìn thấy hắn liền xông tới liều mạng, lúc này nhìn dáng vẻ của bọn hắn, thậm chí ngay cả một chút chiến ý cũng không có, chỉ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, giống như là đang lẳng lặng chờ đợi hắn đi ra từ chỗ sâu Ma Sơn.
Nghe được lời nói của Phương Quý, vị nữ tử váy đỏ kia mở miệng nói: "Lần này chúng ta đến vốn là vì khuyên ngươi trở về Tiên Minh, nhưng nếu không khuyên ngươi được, vậy cũng đành phải để mặc người, nhưng an nguy của Long Đế, chúng ta dù sao cũng phải che chở, sao có thể nói đi là đi?"
"Cái gì?" Ngôn từ lần này của nàng khiến cho Phương Quý cũng đều sửng sốt một chút: "Không đánh?"
"Luận bàn một phen mà thôi, làm sao phải đến mức phân ra sinh tử?" Nữ tử váy đỏ cười nhạt, nói: "Từ phương diện thân phận, ngươi là người trong Tiên Minh, chúng ta cũng là người trong Tiên Minh, trước kia cũng chỉ là ý kiến không hợp mà thôi, nhưng bây giờ chúng ta nếu đã biết không thể thuyết phục được ngươi, tự nhiên cũng phải hoàn thành trách nhiệm của một phần tử Tiên Minh Bắc Vực, tốt xấu cũng phải bảo hộ ngươi...bảo hộ chu toàn Long Đế, đám tu sĩ Tôn Phủ vừa rồi kia, chính là do chúng ta đuổi đi!"
"Lời này có ý gì?" Phương Quý thấy thái độ của nàng chuyển biến lớn, cảm thấy không thích hợp lắm.
"Ý tứ chính là..." Nữ tử váy đỏ nhìn người trẻ tuổi mặc áo bào đen Tây Hoang cùng với Nam Cương Bích Hoa Thần Quân một chút, thản nhiên nói: "Chúng ta đều là hộ vệ của ngươi!"
Khá lắm, trở mặt cũng quá nhanh...
Phương Quý dùng sắc mặt cổ quái nhìn nữ tử váy đỏ Đông Thổ, nam tử mặc áo bào đen Tây Hoang cùng với Nam Cương Bích Hoa Thần Quân, ngay vào trước khi mình tiến vào Ma Sơn, bọn hắn vẫn là bộ dáng muốn liều mạng với mình, huống hồ ba người bọn hắn cũng đường đường đều là Thần Tử, thuộc về người trong đồng lứa trẻ tuổi được chọn lựa ra, tiếp xúc với đường sớm nhất, nói không tâm cao khí ngạo đó là giả, làm sao có thể ở trong một thời gian ngắn như vậy liền thay đổi thái độ nhận sai, ở phía sau bọn hắn cũng đều có tồn tại cường đại, không có khả năng nói là bị chính mình đánh bại liền chịu phục...
Như vậy xem ra, vậy cũng chỉ có thể là người mà bọn hắn vốn đã chịu phục, ra lệnh cho bọn hắn chịu thua!
Nhìn lên bầu trời một chút, Phương Quý mơ hồ cảm thấy hiểu được, chợt cười to nói: "Tiểu Hồng tiểu Lục tiểu Hắc..."
Ba người nữ tử váy đỏ Đông Thổ, nam tử mặc áo bào đen Tây Hoang cùng với Bích Hoa Thần Quân, sắc mặt đều lập tức trở nên dị thường khó coi, nhưng bọn hắn nhìn biểu lộ cười không ngớt của Phương Quý, một thân tức giận, lại đè ép xuống trong khoảnh khắc, nữ tử váy đỏ Đông Thổ thản nhiên nói: "Ta là dùng thân phận tiểu bối trở về từ Đông Thổ theo Trần Khang lão tiền bối, ngược lại là chưa tự giới thiệu, ngươi có thể gọi tên của ta, Khương Hồng Yên!"