Rầm rầm! Những tà khí này cuốn ở xung quanh người hắn, giống như là mây đen cuồn cuộn!
Tà khí này vô cùng cường đại, nhưng cũng có lực lượng phản phệ cực kỳ đáng sợ, lúc này Phương Quý cũng đã hiểu được, vì cái gì trước đó mình ở phía dưới Ma Sơn, lúc cảm nhận được những lực lượng này, rõ ràng cảm thấy có thể thu hồi, nhưng đồng tiền lại đưa ra kết quả tương phản, nguyên nhân rất đơn giản, chính mình vào thời điểm đó, còn quá yếu ớt, căn bản không chịu nổi vô cùng vô tận tà khí Ma Sơn kia...
Nếu cưỡng ép muốn thu hồi, sẽ chỉ khiến cho mình bị phản phệ hài cốt không còn, biến thành cặn bã!
Nhưng lúc này lại khác biệt!
Hắn có nguyện niệm của vô số tu sĩ Bắc Vực gia trì ở trên người mình!
Những nguyện niệm này, khiến cho hắn có thể tiếp nhận một bộ phận lực lượng tà khí, không đến mức bị tà khí ma diệt!
"Lực lượng này không dễ khống chế..." Mà cảm thụ được càng ngày càng nhiều tà khí nhập vào cơ thể, trong lòng Phương Quý cũng ý thức được một chuyện phi thường đáng sợ, tà khí kia quá cường đại, tâm thần của mình cũng được, pháp lực cũng được, cũng đều không có cách nào điều động nó, lộ ra vẻ nặng nề bất thường...
"Tuy nhiên, điểm này cũng rất dễ giải quyết!" Phương Quý vừa động tâm niệm, sau lưng liền có một chiếc đèn sáng lên.
Đó là đèn Âm Dương, lúc này phát ra bảo quang huyền diệu, chiếu vào hư không, hiện ra dị tượng Âm Dương Thái Cực.
Lúc này đèn Âm Dương bị bàn cờ Tiên Linh Sơn áp chế, khó mà phát huy ra thần uy, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc Phương Quý cảm thụ đạo uẩn vốn có ở trong chiếc đèn này, sau đó mượn nhờ lý lẽ ở trong đạo uẩn âm dương này, vận chuyển hai loại lực lượng nguyện niệm Bắc Vực cùng với tà khí Ma Sơn hoàn toàn khác biệt, khắc chế lẫn nhau lại tương tác lẫn nhau, cuối cùng biến thành một loại lực lượng mà bản thân có thể điều khiển...
"Thì ra là như vậy..." Phương Quý giơ hai tay lên, nguyện niệm màu vàng bắt đầu giao hòa cùng với tà khí Ma Sơn, tương trợ truy đuổi, tạo thành một bức Thái Cực Đồ khổng lồ ở sau lưng hắn, không chỉ có như vậy, còn có càng nhiều nguyện niệm, càng nhiều tà khí, đang liên tục không ngừng vọt tới, giao hòa cùng một chỗ.
Bức Thái Cực Đồ kia cũng càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn giăng kín cả mảnh trời.
"Mặc dù lúc ta sinh ra liền bị bỏ rơi, nhưng kỳ thật ta cũng có di sản..." Hắn cười nói: "Di sản này, chính là Ma Sơn..."
"Cái quái gì thế?"
Ở trong Triều Tiên Tông nơi xa, Quái Sơn trưởng lão nhìn bức Thái Cực Đồ dường như có thể chống lên cả phiến thiên địa ở sau lưng Phương Quý, trong lòng run sợ, phát ra tiếng rống giận dữ bị kích thích bởi vì sợ hãi, hắn không biết đó là vật gì, bởi vì cho dù là đối với hắn mà nói, uy thế của bức Thái Cực Đồ kia, cũng đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết, cho nên hắn chỉ có thể liều mạng toàn lực, gia trì thế công của mình, linh mạch trong lòng đất Triều Tiên Tông, từng đạo từng đạo bị hắn hút vào, vô tận linh khí ẩn chứa trong đó, cơ hồ muốn rút sạch vào lúc này.
Tiểu Hắc Long cùng với Anh Đề ở dưới thế công liều mạng của lão quái này, rõ ràng cũng có một chút không ngăn cản nổi, đang không ngừng lui về phía sau, chỉ bất quá, cho dù chuyện này khiến cho Quái Sơn trưởng lão có thể tận lực đưa thần thông đánh về phía Phương Quý giữa không trung, nhưng cũng chỉ là chuyện vô bổ, tất cả thần thông vào lúc vọt tới trước người Phương Quý, liền đã bị đạo uẩn âm dương ma diệt, tiêu tán vô hình.
Âm Dương Thái Cực Đồ do nguyện lực chúng sinh Bắc Vực cùng với tà khí Ma Sơn xen lẫn mà thành, đã đủ để che đậy một phương thiên địa, nhưng vẫn đang không ngừng biến lớn, bởi vì vẫn còn có vô cùng vô tận nguyện niệm, cùng với tà khí Ma Sơn, từ bốn phương tám hướng vọt về phía hắn.
Tà khí của tòa Ma Sơn thứ nhất đã bị rút sạch, có thể nhìn thấy ma tức trên núi kia đang tiêu tán.
Ngọn núi kia, đang thay đổi thành một ngọn núi phổ thông.
Thật giống như Phương Quý đã trực tiếp rút sạch tất cả sinh cơ của nó.
Ngay sau đó, chính là một tòa Ma Sơn khác có khoảng cách xa hơn một chút.
Sau đó là tòa Ma Sơn thứ ba...
Tà khí mênh mông cuồn cuộn kia, thuộc về tồn tại khổng lồ trước đó Phương Quý ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng vào lúc này, lại đều bị hắn dẫn tới, gia trì ở trên người hắn, mênh mông cuồn cuộn, vô cùng vô tận, đợi cho tòa Ma Sơn thứ ba bị rút sạch, trong lòng Phương Quý mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng thu hồi cử chỉ tiếp tục dẫn tà khí của tòa Ma Sơn thứ tư tới, bởi vì hắn đã sắp không chịu được cỗ lực lượng này.
Nguyện niệm của chúng sinh Bắc Vực cũng được, cầu nguyện cũng được, cuối cùng cũng có hạn!
Có thể giúp hắn điều khiển tà khí của ba tòa Ma Sơn, cũng đã đạt đến cực hạn...
"Ha ha, ha ha..."
Phương Quý cảm thụ được lực lượng cơ hồ khiến cho chính mình cũng đều có một chút khó có thể lý giải được kia, đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Triều Tiên Tông, trong lúc bỗng nhiên, bước ra một bước lớn, đạp trên hư không lao về phía Triều Tiên Tông, ở phía sau hắn, Âm Dương Thái Cực Đồ xoay chầm chậm, lực lượng càng ngày càng khổng lồ, phảng phất như toàn bộ hư không cũng đều bị ma diệt, sau đó quy về ở giữa Hỗn Độn...
"Rống..." Quái Sơn trưởng lão Triều Tiên Tông, vào thời khắc này phát ra tiếng gầm rú tuyệt vọng như dã thú sắp chết.
Cả ngọn núi, bỗng nhiên loé lên bảo quang chói mắt, đó là dấu hiệu hắn đã rút sạch tất cả linh mạch dưới nền đất Triều Tiên Tông, mây khói cuồn cuộn vô cùng vô tận, hợp thành một chỗ, hóa thành một bàn tay lớn ngập trời, chộp về phía Phương Quý.
"Rắc rắc rắc..."
Nhưng khung cảnh mong manh đến không ngờ.
Âm Dương Thái Cực Đồ đón nhận bàn tay lớn kia, liền giống như là thò vào trong cối xay.
Từng sợi từng sợi, đều bị xoắn nát, quy về Hỗn Độn.
Bàn tay lớn kia, thậm chí cũng đều không thể ngăn được Âm Dương Thái Cực Đồ xoay chuyển nửa phần...
"Làm sao có thể, chuyện này sao có thể?" Ngọn núi rung động, trong tiếng gầm rú điên cuồng, xen lẫn một chút kinh sợ cùng với không cam lòng.
"Lão phu mới là đại tu sĩ Hóa Thần, ngươi bất quá chỉ là tôm tép nhãi nhép lợi dụng kẽ hở, làm sao có thể địch được ngàn năm khổ tu của lão phu?"
Ở trong tiếng gầm rống tức giận vô tận này, đỉnh núi kia, giống như là phát ra cảm xúc phẫn nộ mà sợ hãi giống như người sống, trên cả ngọn núi, vô luận là nham thạch cũng được, cây cỏ cũng được, dòng suối cũng được, lúc này tất cả đều đã bị tinh luyện, hợp thành đủ loại thế công cổ quái kỳ lạ, giống như một quả phụ điên loạn bị dồn vào góc tường và vật lộn trong tuyệt vọng, sử dụng mọi thứ có thể dùng được...
Liền ngay cả ở giữa không trung, bàn cờ đang trấn áp Đại Đạo Di Bảo của Phương Quý, cũng đều bị hắn vứt tới...
Chỉ là, rơi vào trong tầm mắt của đám người, lại là Âm Dương Thái Cực Đồ đánh bay bàn cờ, ma diệt các loại thần thông, ôm theo thế tới như trẻ che, trực tiếp đẩy vào trong Triều Tiên Tông, sau đó đẩy lên trên đỉnh núi kia...
Ngay sau đó, cả ngọn núi, từ trên xuống dưới, dần dần bị ma diệt, hóa thành vô tận khói bụi.