Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1291 - Chương 1291: Đi Ra

Chương 1291: Đi ra Chương 1291: Đi ra

"Làm sao lại trở thành như vậy?" Ở trong âm thanh sụp đổ ồn ào chói tai, có thanh âm mang theo một chút bi thương của Quái Sơn trưởng lão.

"Lão phu 10 tuổi tu hành, mười bảy tuổi Trúc Cơ, 30 tuổi thành đan, thông ngộ đại đạo, không cam lòng bình thường, cho nên tự hủy Kim Đan bắt đầu trùng tu từ đầu, đạp lên con đường vô yếm, lão phu đi đến U Cốc làm trâu làm ngựa cho người khác, vì phá bình cảnh Kim Đan, lão phu không ngần ngại giết sư phụ và tàn sát đồng môn đạt được Thanh Linh Tiên Kinh, vì đoạt tài nguyên Tiên Đạo, lão phu không tiếc bái nhập làm thủ hạ Đế Tôn, chỉ vì cầu được hắn ban thưởng một chút tài nguyên Tiên Đạo..."

"Vì tu hành, lão phu đã nhận hết thảy khổ ải trên thế gian!"

"Vì tu hành, lão phu đã làm hết thảy mọi thứ!"

"Lão phu sưu tầm toàn bộ công pháp tiên môn Bắc Vực, chỉ vì thôi diễn ra công pháp thích hợp với bản thân!"

"Lão phu không tiếc hóa thân thành núi, chỉ vì phá vỡ gông cùm xiềng xích giữa Nguyên Anh cùng với Hóa Thần!"

"Nhưng vì cái gì, lão phu ngược lại là không bằng một tên tiểu bối như ngươi?"

Làn khói cuồn cuộn tan biến, Phương Quý đột nhiên vung tay lên, Âm Dương Thái Cực Đồ trước người vào lúc này mới hơi thu lại, thần thông hơi liễm, hắn cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy ngọn chủ phong Triều Tiên Tông kia, lúc này đã bị mài đi toàn bộ, rơi vào trước mắt của hắn, chính là một tòa động phủ cổ quái, đỉnh của tòa động phủ này đã không còn, có thể trực tiếp nhìn vào bên trong, sau đó rơi vào trong tầm mắt của hắn, chính là một lão giả khô gầy già nua, trên thân trên trần trụi của hắn, có thể nhìn thấy từng thanh xương sườn cùng với mạch máu nhô ra cực kỳ rõ ràng.

Mà kỳ dị nhất, thì là toàn bộ nửa người dưới của hắn đều dung nhập vào dưới mặt đất.

Nói một cách khác, là dung nhập vào chân núi.

Lúc này, hắn đang ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đều là tràn đầy phẫn nộ cùng với không cam lòng, thậm chí là còn có một chút khinh thường.

Thần trí của hắn giống như là có một chút hỗn loạn, đang không ngừng hét to: "Các ngươi...bất quá chỉ là tiểu tặc đánh cắp thiên cơ, các ngươi, bất quá chỉ là khôi lỗi mượn nhờ Đại Đạo Di Bảo, bản sự của các ngươi là giả, duy chỉ có lão phu, duy chỉ có lão phu mới là thật..."

"Duy có tu hành chân thật này của lão phu, mới là chính đạo!"

"Các ngươi coi như lại hung ác điên cuồng đến đâu, bất quá cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước..."

"Nói như vậy, Triều Tiên Tông làm đủ trò xấu, ngược lại còn trách chúng ta không phải là chính đạo?" Phương Quý cúi đầu nhìn xuống, trầm mặc một hồi lâu, mới cười nói: "Ta không đồng ý với lời này của ngươi, chậc, bản sự có được bằng vào Đại Đạo Di Bảo, liền không phải là bản sự thật sự, tiền mà đời trước để lại, chẳng lẽ không được tiêu hay sao?"

Quái Sơn trưởng lão Triều Tiên Tông thậm chí đã không nghe được lời nói của Phương Quý.

Hắn vẫn đang không ngừng lải nhải: "Chuyện này không công bằng, chuyện này không công bằng, đây không phải là chính đạo..."

"Thời đại đã thay đổi!" Phương Quý nói ra, sau đó đưa lòng bàn tay lên và ấn xuống.

Hắn không có ý định nói thêm gì với với vị Quái Sơn trưởng lão Triều Tiên Tông này, lần này hắn tới đây, cũng không phải là vì tìm đối phương.

Hắn chỉ đánh ra một chưởng, liền đánh nát ngọn núi, cũng giết chết Quái Sơn trưởng lão Triều Tiên Tông, sau khi xác định thần hồn của đối phương không còn lại gì, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào trong không trung, lúc này, Âm Dương Thái Cực Đồ do nguyện lực chúng sinh Bắc Vực giao hòa cùng với tà khí Ma Sơn mà hình thành, vẫn còn chưa có tiêu tán, giống như là nhật nguyệt quấn ở bên người.

Không chỉ có như vậy, theo bàn cờ Tiên Linh Sơn bị đánh bay, Đại Đạo Di Bảo bị áp chế trước đây, cũng đã lấy lại thần uy.

Chuyện này khiến cho quanh người hắn quấn đầy đạo uẩn, thậm chí còn có một loại ý cảnh khí thôn sơn hà.

Ánh mắt của hắn quét qua đống đổ nát Triều Tiên Tông, đệ tử Triều Tiên Tông còn thừa không nhiều gặp ánh mắt của hắn...kỳ thật là không có gặp được, chỉ là thuận thế quét tới, nhưng cũng đủ khiến cho bọn hắn kinh hãi...bọn hắn liền từng mảnh từng mảnh quỳ xuống, run run rẩy rẩy, giống như là cừu non bị đồ tể chọn lựa, không thể nắm giữ tính mạng của mình, thậm chí còn không sinh ra nửa điểm dũng khí để chống lại vận mệnh này.

Nhưng Phương Quý không có nhìn bọn hắn, chỉ nhìn lướt qua toàn bộ đống đổ nát, sau đó hít vào một hơi thật sâu.

"Vương bát đản tú tài chết tiệt, ngươi cút ra đây cho ta..." Thanh âm quanh quẩn ở giữa đống đổ nát Triều Tiên Tông, hình thành từng tầng từng tầng tiếng vang.

Đống đổ nát vắng vẻ im ắng, không có ai trả lời.

Trên khuôn mặt của Phương Quý, cũng đều đã tuôn ra một chút huyết sắc: "Ngươi đi ra cho ta, vừa rồi ta đã trông thấy ngươi!"

Trong đống đổ nát vẫn không có một tiếng động.

Phương Quý bỗng nhiên có vẻ hơi nhụt chí, khó thở nói: "Ngươi cho rằng trốn đi là được sao, con bà ngươi tốt xấu gì cũng phải đi ra gặp ta một lần chứ, ngươi giúp đỡ Triều Tiên Tông tính toán ta, tốt xấu cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân chứ, lão gia ta đã không còn bé, muốn nói cái gì thì cứ nói rõ ràng với ta, ta đến tột cùng đến từ chỗ nào, là ai sinh ra, cũng không thể luôn giấu diếm ta chứ..."

Sóng gió ngập trời, gió cuốn lá bay.

Phương Quý có thể nghe thấy âm thanh của những con kiến đang hoảng sợ vận chuyển cát sỏi, nhưng không nghe được câu trả lời của tú tài.

Hắn đợi một lúc lâu, cuối cùng im lặng cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Giấu đầu lòi mông, chẳng trách Hoa tỷ chướng mắt ngươi..."

Hắn thấp giọng chửi bới, đang định quay người lại rời đi, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói mang theo ý cười: "Không nhất định là như vậy!"

Phương Quý giật mình, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy phía trên một tảng đá trước người, xuất hiện một khuôn mặt, thế mà giống như là thần thông của Quái Sơn trưởng lão Triều Tiên Tông, sinh động như thật, mặt mày được vạch ra bởi những đường nét trên đá, thậm chí còn có một chút uể oải, phát ra âm thanh có một chút tự hào: "Tiến triển giữa ta và quả phụ gần đây khá nhanh..."

Phương Quý giật mình, mắng to: "Quả nhiên là ngươi!"

Mắng xong liền vội vã hỏi: "Chân thân của ngươi ở nơi nào, mau ra đây!"

"Ta không thể đi ra!" Tảng đá kia, hoặc nói là tú tài, cười hì hì lắc đầu, nói: "Bởi vì ta sợ ngươi!"

Phương Quý đã sắp giận thành cười, nói: "Ngươi sợ ta làm gì, ta cũng không đánh ngươi..."

Vừa nói vừa thôi động con mắt quái dị quan sát, nắm đấm đã nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ đấm một quyền ra ngoài.

"Đây không phải là vấn đề ngươi có đánh ta hay không..." Tú tài thấp giọng than thở, sau đó cao giọng cười nói: "Nói cái gì mà ta tính toán ngươi, thế nhưng là có một chút quá mức, rõ ràng chính ngươi cũng hiểu được, ta chẳng những không có tính toán ngươi, còn tương đương giúp ngươi một đại ân, nếu không phải ta sử ra một chiêu như vậy, chỉ bằng vào tính tình lười biếng không chịu cố gắng của ngươi, phải đợi tới khi nào mới có thể nắm giữ lực lượng đạt đến cảnh giới Hóa Thần này?"

Bình Luận (0)
Comment