Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1292 - Chương 1292: Tự Tìm

Chương 1292: Tự tìm Chương 1292: Tự tìm

Phương Quý tức giận, nghiến răng nói: "Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, hãy nói cho ta biết ta đến tột cùng là ai!"

Thanh âm cười cợt của tú tài đột nhiên biến mất, qua một hồi lâu thanh âm mới vang lên một lần nữa, nói: "Ta không dám nói!"

Phương Quý tức giận, nện một quyền vào trên tảng đá kia.

Toàn bộ tảng đá vỡ nát, đá vụn văng khắp nơi, nhưng bộ dáng của tú tài, lại lập tức xuất hiện ở trên tảng đá bên cạnh, cười nói: "Ài, lại tức giận, may mắn là không dùng chân thân đi ra gặp ngươi, bằng không ăn một quyền này cũng không vui vẻ gì..."

Phương Quý dùng sức đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Ta chỉ muốn biết thân thế của mình, chẳng lẽ lại khó như vậy sao?"

"Chuyện này..." Thanh âm của tú tài cũng có một chút chăm chú, nửa ngày sau mới nói: "Mỗi người đều có quyền hiểu rõ thân thế của chính mình, ngươi tự nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá, nếu ngươi đã thật sự muốn biết bản thân là ai, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi..."

Phương Quý vội la lên: "Có rắm mau thả!"

"Ha ha..." Tú tài cười cười, thanh âm trở nên có một chút mơ hồ, mang theo giọng điệu giễu cợt: "Nếu như có một ngày, sau khi ngươi biết thân thế của mình, liền muốn đại khai sát giới, giết ta, giết thôn trưởng, giết Hoa tỷ trong miệng ngươi, giết Hồng Bảo Nhi, giết Đại Tráng, thậm chí là giết tông chủ Thái Bạch Tông, giết vị sư tôn Kiếm Tiên trên trời kia của ngươi, vậy ngươi có còn muốn biết thân thế của mình hay không?"

"Cái gì?" Phương Quý nghe thế, vội vã lắc đầu nói: "Ngươi nói bậy gì thế, điều đó là không có khả năng!"

"Không có gì là không có khả năng!" Thanh âm của tú tài dường như có một chút lạnh nhạt: "Ngươi cũng không phải là chưa từng làm!"

"Ta đã từng làm?" Phương Quý bối rối trước những lời kỳ lạ mà tú tài nói, trong lòng tràn đầy kỳ quái và nghi ngờ, cũng như nỗi sợ hãi khiến trái tim hắn chấn động. Phải mất một lúc lâu hắn mới nhảy dựng lên, chửi rủa: "Tú tài nghèo nhà ngươi nói chuyện phải có lương tâm, Phương Quý Phương lão gia ta khi còn bé đã làm không ít việc, ta đã từng xé sách của ngươi, tè lên bàn cờ của ngươi, nhét pháo vào trong chăn của ngươi, còn vào thời điểm ngươi nhìn lén Hoa tỷ tắm rửa hô lên bắt trộm...nhưng ta đã từng nói ta muốn giết ngươi? Mỗi ngày ta mắng ngươi không thể sống lâu, nhưng trong lòng ta cho tới nay cũng không có nghĩ như vậy..."

Tảng đá kia, hoặc nói là tú tài trở nên trầm mặc.

Hai con mắt tạo thành từ đường vân trên tảng đá, lẳng lặng nhìn Phương Quý.

Phương Quý thở hổn hển, cũng gắt gao nhìn chằm chằm con mắt trên tảng đá, hai người đều là trầm mặc.

"Đúng vậy, ngươi bây giờ đúng là hi vọng chúng ta sống tốt, chúng ta cũng không phải là không cảm giác được..." Tú tài qua một hồi lâu mới nói khẽ: "Nhưng vấn đề cũng ở chỗ ngươi không nhớ rõ, bằng không nói không chừng ngươi đã sớm đại khai sát giới..."

"Đại khai sát giới cái đầu ngươi, tổ tông ngươi mới đại khai sát giới, mười tám đời tổ tông ngươi mới đại khai sát giới..." Phương Quý tức giận trán nổi gân xanh, bị cảm giác nghi hoặc kia làm cho tâm loạn như ma, chửi bới: "Ngươi nói những lời mà ta không hiểu được này để làm cái gì, ngươi biết cái gì hãy mau nói cho ta biết, ta sẽ không đại sát giới, ta làm sao lại giết các ngươi chứ, ai muốn giết các ngươi ta liền đi xử lý kẻ đó...nhưng ngươi thì ngoại lệ, nếu ngươi lại thật sự không nói, Phương lão gia ta hiện tại liền muốn xử lý ngươi!"

"Ngươi cái này...ài..." Dường như là thấy được bộ dáng phát điên của Phương Quý, lại dường như là bởi vì cảm nhận được cảm xúc toát ra từ trong lời nói của hắn, tú tài cũng một mực trầm mặc, giọng điệu cũng có một chút mềm nhũn, nói khẽ: "Có lẽ là ta sai rồi, không nên nói cho ngươi những điều này!"

"Ngươi..." Phương Quý lo lắng, lại muốn mắng.

Nhưng tú tài đã trực tiếp ngắt lời hắn, thấp giọng nói: "Ngươi bây giờ đúng là vô tội, chỉ bất quá, ta cũng hi vọng ngươi hiểu rõ, từ một trình độ nào đó, thôn kỳ thật không có lừa ngươi, ngươi muốn biết chính mình là ai, chúng ta cũng đồng dạng muốn biết, thậm chí so với chính ngươi còn muốn biết hơn, bởi vì chuyện đó đối với ngươi mà nói, đại biểu cho chân tướng thân thế, nhưng đối với chúng ta mà nói, lại đại biểu..."

Phương Quý nghe lời này cũng đều có một chút phát mộng.

Nếu không phải bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn ngược lại là có thể lý giải tú tài.

Người trong thôn ngay từ đầu chính là có chỗ cầu, dùng phương thức nuôi lớn hắn, đổi lấy thù lao từ Tiên Nhân, nhưng đến thời điểm này, lại nói lời này chẳng phải là hồ nháo sao, người trong thôn vốn không có một ai là người bình thường, bọn hắn muốn thù lao quỷ gì?

Mà tú tài nói đến chỗ này, cũng nhẹ nhàng lắc đầu, không có tiếp tục nói hết.

Hắn chăm chú nhìn Phương Quý một chút, nói: "Đối với chúng ta mà nói, có thể chắc chắn nói cho ngươi, liền chỉ có ngươi là được người ôm tới, người ôm ngươi tới kia lừa chúng ta, hắn không có trở lại đón ngươi đúng hẹn, cho nên bây giờ chúng ta cũng rất mê mang!"

"Ta cũng đều đã lớn như vậy, ngươi còn muốn dùng loại lời này để gạt ta?" Phương Quý tức giận hét to: "Coi ta là con nít?"

"Ta không có gạt ngươi!" Tú tài thấp giọng nói: "Người trong thôn giấu giếm ngươi trong rất nhiều chuyện, duy chỉ có điểm ấy là không có gạt ngươi!"

Phương Quý: "Thế nhưng mà..."

Tú tài ngắt lời hắn, nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn biết thân thế của mình, vậy liền chỉ có hai biện pháp, một biện pháp là, chờ người nói muốn đón ngươi kia trở về, hắn tự sẽ nói cho ngươi hết thảy, một biện pháp khác chính là, ngươi hãy tự đi tìm thân thế của mình!"

"Tốt tốt tốt, ta sẽ tự đi tìm!" Phương Quý biết được đối phương sẽ không nói, gầm lên nói: "Nhưng ngươi tốt xấu cũng phải nói cho ta biết, nên đi chỗ nào tìm chứ?"

"Nếu thật sự muốn tìm, cần gì phải tận lực đi tìm?" Tú tài trầm thấp buông tiếng thở dài, nói: "Cuối cùng cũng sẽ có đáp án, vào lúc gần cuối, ngươi sẽ hiểu rõ mọi chuyện!"

"Cuối cùng?" Phương Quý nhất thời sửng sốt, trong lòng có một chút phiền muộn.

"Hôm nay ta nói với ngươi nhiều như vậy, đã là vi phạm một số chuyện!" Tú tài thở dài, con mắt do đường vân tảng đá tạo thành kia, lẳng lặng rơi vào trên khuôn mặt của Phương Quý, có một chút nhu hòa, một hồi lâu, mới cười nói: "Dù sao ta cũng là người đã từng dạy ngươi đọc sách viết chữ...mặc dù ngươi học rất chẳng ra sao cả...được rồi, ta sẽ dứt khoát dạy cho ngươi một đạo lý, nếu như con đường phía trước mê mang, không biết làm gì, vậy thì đừng ngại tiếp tục đi trên con đường dưới chân.."

"Ngươi thì biết đạo lý gì, ít nói những lời giả bộ cao thâm này...này..." Phương Quý muốn mắng to trong vô thức, chợt phát hiện ra không nghe được thanh âm của tú tài, vội vàng hét to: "Ngươi mau trở lại..."

Thế nhưng hư không vắng vẻ, trong hư không chung quanh, đã không còn thanh âm của tú tài.

Phương Quý lập tức giận không kềm được, dùng một cước đá nát tảng đá trước mặt, đơn giản là vô cùng tức giận, hắn còn có đặc biệt nhiều lời muốn hỏi, tên này thế mà cứ trốn như vậy, chính mình còn chưa hỏi hắn đến tột cùng là ai, có quan hệ gì với Kỳ Cung, còn chưa có hỏi tà khí Ma Sơn tại sao lại cho mình cảm giác như vậy, càng là còn chưa có hỏi hắn, nguyện niệm chúng sinh Bắc Vực này, là thật sự do hắn cố ý tính toán?

Bình Luận (0)
Comment