Một loại cảm xúc phức tạp khó tả đang trào dâng trong lòng.
Từ nhỏ, Phương Quý liền khát vọng Thần Tiên gia gia trong truyền thuyết kia có thể đến đón mình, không kìm chế được cảm giác đi tìm thân thế của mình, thế nhưng bây giờ, đã mơ hồ bắt đầu tiếp xúc đến thân thế của mình, nhưng kết quả lại làm cho trái tim của hắn loạn hơn...
Rõ ràng chỉ là sự tình thân thế, làm sao lại liên lụy đến vấn đề cổ quái như vậy.
Chẳng lẽ không thể giống như trong chuyện xưa, tìm thấy một gia đình giàu có, hành hung vị đệ đệ không chịu cố gắng mà chính mình xưa nay chưa từng gặp mặt kia một trận, cưới vị hôn thê chính mình xưa nay chưa từng gặp mặt kia, thừa hưởng cơ nghiệp của lão cha đang bệnh nặng nguy kịch?
Phương Quý tức giận...đá nát mấy tảng đá, sau đó liền chậm rãi ngồi xuống, cau mày suy nghĩ về những gì tú tài đã nói với mình.
Nói rằng mình đã từng giết bọn hắn, chuyện gì đã xảy ra?
Nói rằng bây giờ mình là vô tội, lại là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ mình thật sự là được một vị Thần Tiên lão gia gia ôm đến gửi nuôi trong thôn?
Thế nhưng cả thôn đều không đứng đắn, vị Thần Tiên lão gia gia kia có thể đứng đắn?
Đủ thứ suy nghĩ lộn xộn, đan xen trong đầu khiến lòng hắn rối bời.
Không có ai dám quấy rầy hắn!
Những đệ tử Triều Tiên Tông còn sót lại quỳ rạp chung quanh kia, một số người quỳ chân tê dại, vẫn không dám động đậy, cũng có người cách khá xa, thấy Phương Quý một mực không nói có giết những người mình hay không, liền đánh bạo vụng trộm đứng dậy, thừa dịp bóng đêm chạy trốn.
Tiểu Hắc Long một mực thành thành thật thật canh giữ ở bên người Phương Quý, hai cái móng vuốt nhỏ ôm cứng một chiếc bàn cờ hỏng, không biết nhặt tới từ nơi nào, mà Anh Đề giống như là phát hiện ra tâm tình của Phương Quý không tốt, liền không biết từ nơi nào ôm tới cho hắn một vò rượu, lại nghiêng đầu nhìn, thấy hắn chỉ có rượu uống, nhạt nhẽo, thế là cũng không biết chạy đi đâu, hái một chút linh quả cho hắn.
Cuối cùng thấy chỉ có linh quả nhắm rượu vẫn là không đủ, dứt khoát đi tìm một toà động phủ, buộc tạp dề lên làm vài món thịt!
"Ài, được rồi được rồi, trời sập xuống, cũng không thể trì hoãn việc ăn uống!"
Trọn vẹn một đêm trôi qua, Phương Quý chung quy vẫn thở dài một hơi, ném vò rượu đi, từ từ đứng dậy.
Một thân xương cốt rung động đùng đùng!
Dựng mắt nhìn lên, liền thấy toàn bộ Triều Tiên Tông bây giờ đều đã biến thành phế tích, một phương đại đạo thống nội tình thâm hậu, truyền thừa 1500 năm này, từ giờ trở đi xem như triệt để xoá tên trên thế gian, đối với Bắc Vực mà nói, đây là một việc đại sự, đối với bản thân Phương Quý mà nói, đây kỳ thật cũng là một trong số ít những thành tựu to lớn của hắn kể từ khi hắn dấn thân vào con đường tu luyện...
Chỉ là lần này hắn đến, vốn là vì mục đích hiểu rõ thân thế, nhìn từ trên điểm này, cũng không được tính là thành công.
Nhưng Phương Quý biết rằng thật vô ích khi nghĩ về nó theo cách này.
Tú tài không chịu nói, người trong thôn thậm chí còn trốn đi không gặp mình, cho nên muốn biết tất cả chuyện này, thật sự chỉ có hai biện pháp, một là đợi người tới đón chính mình, hai chính là, thực sự đi đến cuối cùng nhìn một chút, xem thử có đáp án hay không.
Đường dưới chân, cũng rất đơn giản!
Tôn Phủ, chung quy là vẫn phải đánh, nhất là vào ngay lúc này!
"Thời điểm quyết thắng thua đã đến!"
Mà vào thời điểm Phương Quý hủy diệt Triều Tiên Tông, khổ tư một đêm, rốt cục cũng lên đường trở về.
Trên Tê Ngô Đài, tông chủ Thái Bạch Tông đã đứng thẳng một đêm như pho tượng, phía trên tóc mai cũng đều nhiễm sương trắng, dường như cũng cuối cùng từ trong bầu trời âm u kia, hiểu được một ít huyền cơ, thân hình hắn hơi chao đảo một cái, giương giương tay áo của chính mình, thấp giọng nói ra.
Cổ Thông lão quái ngủ gật trên bồ đoàn ở bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh, ngây người một chút mới giật mình nói: "Ý của ngươi là?"
"Triều Tiên Tông đã hủy diệt, đại đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông đang trở về!" Thái Bạch Tông chắp hai tay ra sau lưng, nhìn về phương nam, thanh âm có vẻ hơi ngưng trọng: "Ba châu đã nằm trong túi của Tiên Minh, Đông Thổ không có động tĩnh mới, Nam Cương cũng không có động tĩnh mới, Tây Hoang càng không có, Bất Tri Địa, vẫn núp ở thiên ngoại quan sát, những người thần bí kia, cũng vẫn không có cử động nhập thế, thậm chí còn dùng sức đẩy mạnh đối với việc này..."
"Cho nên..." Hắn phát ra thanh âm trầm thấp: "Đây chính là đáp án bọn hắn cho Bắc Vực!"
Cổ Thông lão quái đứng lên trong lúc đột nhiên, kinh ngạc nói: "Quyết thắng thua mà ngươi nói là chỉ..."
"Ân oán ở giữa Bắc Vực cùng với Tôn Phủ trong 1500 năm, nên giải quyết!" Trong mắt của tông chủ Thái Bạch Tông, bỗng nhiên lóe lên một tia tàn khốc: "Có lẽ đây không phải là cơ hội tốt nhất, nhưng lại là cơ hội duy nhất của Bắc Vực chúng ta, đã như vậy, vậy liền thuận thế mà làm, dù sao thì Bắc Vực chúng ta vẫn luôn chưa từng có cơ hội tốt nhất!"
Sau nửa canh giờ, một đạo tiên chiếu màu tím, theo mặt trời mới mọc, bay về phía đại địa Bắc Vực.
"1500 năm, Đế Tôn nhập chủ Bắc Vực, thiết lập Tôn Phủ, nuôi dưỡng Quỷ Thần. Bao trùm phía trên thương sinh, ngạo mạn giữa thiên địa. Hủy truyền thừa của chúng ta, đoạt linh mạch của chúng ta, chém đồng đạo của chúng ta, đoạn sống lưng của chúng ta. May mắn mà tu sĩ Bắc Vực chúng ta, có thể uốn những không dễ gãy, may mắn mà huyết mạch Bắc Vực chúng ta bị đàn áp nhưng không chết tâm. Nay chúng ta dùng huyết nhục trải đường, dùng gân cốt đúc cầu, đại đạo huy hoàng sắp thành, ngàn năm oan hận sắp báo..."
"Tiên Minh chúng ta, nay lấy mặt trời và mặt trăng làm lời thề, trời đất làm minh chứng, kêu gọi anh hùng thiên hạ, khu trục Tôn Phủ, đoạt lại khí vận!"
"Một trận sinh tử, ngay tại hôm nay!"
"Giết!"
Tiên chiếu vừa ra, Bắc Vực lập tức hoàn toàn đại loạn.
Bắc Vực lúc này cũng bởi vì sự tình Thiên Ma, huyên náo ầm ầm, lại càng không biết có bao nhiêu người, bởi vì bị Triều Tiên Tông khích tướng, bỏ đá xuống giếng, vào thời điểm Triều Tiên Tông đối phó Phương Quý, cũng đi theo thả ra oán niệm của chính mình, bọn hắn lúc này, chính là bởi vì một câu sẽ tìm tới cửa kia của Phương Quý mà suốt ngày bất an, ngày đêm cầu nguyện vì Phương Quý, càng bởi vì sự tình vị "tiểu Thiên Ma" kia ở dưới cơn nóng giận, sai người đoạt lại ba châu Bắc Vực, thu phục 10 vạn tiên quân, càng là một thân một mình tiêu diệt Triều Tiên Tông mà nội tâm cảm thấy sợ hãi, không được an bình.
Ai có thể nghĩ tới, ngay vào lúc này, Tiên Minh lại có động tác lớn rồi?
Cho dù bây giờ Thập Cửu Châu Bắc Vực, đã có mười bảy châu rơi vào trong tay Tiên Minh, mà Tôn Phủ đành phải co cụm ở hai châu còn lại, nhưng ở trong lòng của đại bộ phận tu sĩ Bắc Vực, dù sao vẫn cảm thấy thời gian quyết chiến sinh tử cùng với Tôn Phủ còn rất xa, bây giờ vẫn còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa mười bảy châu, nên chia địa bàn, nên phân chỗ tốt, cũng còn đang rối thành một đoàn, chưa được phân chia rõ ràng!
Kết quả là vào lúc này, liền muốn quyết đấu cùng với Tôn Phủ rồi?