Nhưng cũng vào thời điểm một thân khí tức của hắn phun trào tới cực điểm, bỗng nhiên trong cơ thể hắn, có một đạo kiếm quang xuất hiện, sau đó là vô số đạo, những kiếm quang này gào thét mà lên, từ trong cơ thể hắn bay ra, khiến cho thân hình của hắn lại vỡ ra một lần nữa, hóa thành vô tận hắc triều trước đó, thậm chí là ngọn núi nhỏ ở trong tay hắn kia, cũng đột nhiên vỡ toang ra vào lúc này trong...
Hắc triều tạo nên, càng lớn hơn lúc trước.
"Không xong..." Nhìn thấy một màn này, vô luận là lão thần tiên Đông Thổ, hay là thôn trưởng trong thôn, sắc mặt đều là đột biến.
"Làm sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy..."
"Ha ha ha ha, rốt cục vẫn là ngươi không nhịn được trước..."
Mà ở trong một mảnh hắc triều kia, tiếng cười của Đế Tôn vang lên, ở trong tiếng cười còn giống như là có một chút kinh ngạc, thời gian dần trôi qua, lại chỉ còn lại vô tận vui thích, vô số ánh mắt xen lẫn qua, liền nhìn thấy hắc triều tuy là phun trào vô tận, nhưng ở trên hắc triều kia, lại giống như xuất hiện một vùng không gian kỳ dị, phảng phất như là ở thế giới này, lại giống như là đã đến một địa phương hư ảo mà mờ mịt khác.
Ở nơi đó, Mạc Cửu Ca cùng với Đế Tôn ngồi xếp bằng.
Nguyên bản khí tức của hai người xen lẫn, áp chế cùng với ảnh hưởng lẫn nhau, ai cũng không thể làm gì nhau.
Mạc Cửu Ca không ngăn cản được hắc triều phun trào bên người Đế Tôn, nhưng tương tự, một thân kiếm ý ngưng tụ của hắn, Đế Tôn cũng không phá nổi kiếm ý của hắn, chỉ là vào lúc này, Mạc Cửu Ca động thân hình trước, kiếm ý bay ra, tuôn về phía hắc triều vô tận...
Trông như hắn thoáng áp chế hắc triều trong nháy mắt, nhưng kiếm ý hoàn mỹ của hắn, cũng có vết rách.
Từ một trình độ nào đó, hắn đã từ bỏ phòng thủ, để cho hắc triều tràn vào kiếm ý, thôn phệ, hoặc nói là có cơ hội luyện hoá.
Đế Tôn bước ra một bước không có đường lui.
Mạc Cửu Ca cũng liền bước theo một bước.
Sau một bước này, hắc triều của Đế Tôn đã phun trào, thôn phệ về phía hắn.
Kiếm ý quanh người hắn, bắt đầu bị hắc triều đoạt đi.
Mà vô tận hắc triều kia, cũng dâng thẳng lên trời, che khuất bầu trời, thôn phệ một phương.
"Thế mà...thế mà thật sự muốn ta xuất kiếm..." Phương Quý thấy một màn này, nhiệt huyết dâng lên, trong lòng của hắn cũng còn chưa làm tốt chuẩn bị, Mạc Cửu Ca thế mà liền đã đi ra một bước này, đơn giản chính là đưa mệnh của mình vào trong tay của Đế Tôn, sáng tạo cơ hội này cho Phương Quý.
"Thế nhưng ta phải chém như thế nào..." Trên đỉnh đầu của Phương Quý cũng đã sắp bốc hỏa.
Chính mình rõ ràng chỉ có kiếm thứ bảy mà thôi, làm sao có thể chém giết loại tồn tại như Đế Tôn...
"Đi thôi, đây là cơ hội cuối cùng..." Tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên xoay người qua, lộ ra thần sắc bình tĩnh nhìn về hướng Phương Quý.
"Tông chủ, ta..."
Tông chủ Thái Bạch Tông nhẹ nhàng khoát tay, đánh gãy lời nói của Phương Quý, nói: "Nếu sư đệ tin ngươi, liền có đạo lý của hắn, ở trên con đường mà hắn đi, ngươi đúng là truyền nhân duy nhất của hắn, điểm này ngươi mạnh hơn ta, nếu có thể ngộ ra kiếm thứ bảy, vậy chắc hẳn cũng có hi vọng ngộ ra kiếm thứ tám, ta trước kia xác thực đã sai, ta cho rằng ba kiếm sau của sư đệ là sai, nhưng bây giờ ngẫm lại, lại là đúng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lúc trước sư đệ ngộ ra kiếm thứ tám này, trong nội tâm là viên mãn, là không có thiếu sót..."
"Biết hắn có được một kiếm này như thế nào, vậy ngươi hẳn là cũng thể tìm ra được một kiếm này..."
Lúc thanh âm nhẹ nhàng rơi xuống, hắn đã chậm rãi lui về phía sau, giống như muốn lưu cho Phương Quý thiên địa đủ lớn.
"Ta đi..." Phương Quý bỗng nhiên cắn răng hét to: "Được, ta đi!"
Hét to một tiếng quyết tâm như vậy, hắn bỗng nhiên đạp một bước ra ngoài, vẫy tay, trong túi càn khôn liền có một đạo ánh đỏ bay ra, đúng là thanh kiếm thứ nhất hắn lựa chọn lúc trước, Quỷ Linh Kiếm, mặc dù hắn đã hiểu rõ, ba kiếm sau Thái Bạch Cửu Kiếm, kỳ thật không nhất định nhất định phải dùng kiếm, nhưng vào lúc này, áp lực tăng gấp bội, hắn vẫn là cầm một thanh kiếm duy nhất của chính mình vào trong tay.
Ánh đỏ bao trùm quanh người, hắn vội vã xông về phía trước.
Hắn đã từng ngộ ra được chân ý kiếm thứ bảy, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Muốn đối phó với loại tồn tại như Đế Tôn, liền nhất định phải chém ra chân ý cường đại hơn...
Thế là vừa xông về phía trước, bên tai hắn cũng vang lên lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, hắn hiểu được ý tứ của những lời kia, Mạc Cửu Ca thành tựu Kiếm Tiên trên trời, là đã từng trải qua đại tình đại thương, ở dưới tình huống bi thương tuyệt vọng, thế nhưng lúc hắn sáng chế kiếm thứ tám, lại hoàn toàn tương phản, hắn vào thời điểm đó, không những không tuyệt vọng, ngược lại cảm thấy mình ở trên đời này là người sung sướng nhất, người không cầu gì khác.
Khi đó hắn đang ở với Dao tiên tử, ngộ ra kiếm này chỉ là vì trông coi Dao tiên tử.
Như vậy, kiếm thứ tám của chính mình...
Trong lúc xông về phía trước, Phương Quý đảo ánh mắt qua, hắn nhìn thấy ở phía dưới vô tận hắc triều này, lão thần tiên Đông Thổ cùng với lão ma Tây Hoang, đều đang hăng hái ngăn cản, xuất ra toàn bộ bản lĩnh, ngay cả tồn tại như bọn hắn, lúc này cũng cảm nhận được uy hiếp cực lớn...
Phi!
Sau đó hắn lại thấy được Hồng Bảo Nhi cùng với Đại Tráng, đang tay nắm tay trốn ra phía ngoài...
Phi!
Sau đó khóe mắt của hắn đảo qua, thấy được một góc chiến trường, Anh Đề cùng với Tiểu Hắc Long đang triền đấu với hắc triều, thấy được tông chủ Thái Bạch Tông phi thân lên, mượn biển máu còn sót lại, đưa những người khác đến địa phương xa hơn, thấy được A Khổ sư huynh, thấy được Hắc Sơn Đại Tôn, thấy được ở nơi càng xa xôi, Nhan Chi Thanh sư tỷ, Hứa Nguyệt Nhi sư muội mặt tràn đầy tuyệt vọng nhìn mảnh hắc triều này...
Thấy được Mạc Cửu Ca giao thủ cùng với Đế Tôn, liều mạng sáng tạo cơ hội cho mình chém ra một kiếm này...
Trong khóe mắt, thậm chí còn liếc thấy thôn quen thuộc ở phía dưới, cùng với người quen thuộc trong thôn.
Trong lòng lập tức liền bình thường trở lại.
"Nếu Mạc lão cửu ban đầu là vì trông coi một người, mà ngộ ra kiếm thứ tám, vậy ta nhất định lợi hại hơn so với hắn..." Phương Quý thầm nghĩ, tốc độ bỗng nhiên tăng tốc, áp lực trên người đột nhiên tiêu biến.
"Bởi vì người Phương lão gia ta muốn che chở, thật sự là nhiều hơn ngươi..."
Vào một số thời khắc, một chữ phổ thông nói ra vào thời điểm thích hợp, liền có thể xúc động rất nhiều thứ.
Giống như là Phương Quý lúc này.
Mấy câu nói già mồm như thủ hộ, cứu vớt, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, hắn cũng không thấy được thế giới này sẽ có một ngày cần hắn đến cứu vớt, dù sao trời sập xuống thì cũng đã có người cao hơn chống đỡ, chính mình còn chưa có tư cách này...
Mặc dù bản sự của Phương Quý Phương lão gia cũng không nhỏ, nhưng trên đời này còn có rất nhiều người có bản sự lớn hơn hắn.