Mà thẳng đến lúc này, nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của người các phương, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, nguyên lai đến lúc này, coi như là những cao nhân kia, kỳ thật cũng thật sự không có biện pháp khả thi gì, tu vi của bọn hắn có lẽ cao, lực lượng có lẽ mạnh, nhưng so với đường, vẫn là nhận phải hạn chế, mà đường tồn tại, bản thân liền là dị loại trên thế gian này, nắm giữ lực lượng đường, liền thường thường có thể nhảy ra khỏi hạn chế của tu vi cảnh giới, nắm giữ lực lượng cường đại, những người như bọn hắn, đều là mượn đường mà đi, nhảy tới nơi cao.
Đồng dạng, bọn hắn hưởng thụ ưu thế do đường mang tới, nhưng cũng lại nhận phải sự kiềm chế của đường!
Đế Tôn bây giờ, chính là người nắm giữ đường mạnh nhất trên đời này, cũng là đường hoàn chỉnh nhất, độc nhất vô nhị!
Cho nên dù là mạnh như lão thần tiên Đông Thổ, lão ma Tây Hoang, Yêu Tổ Nam Cương, thần bí như thôn trưởng, lúc này đối mặt với Đế Tôn đi ra con đường này, cũng sẽ thúc thủ vô sách, bọn hắn coi như mạnh hơn, có lẽ có thể cam đoan sau khi phương thế giới này bị Đế Tôn hủy diệt, bọn hắn vẫn tồn tại, nhưng lại không có cách nào ngăn cản Đế Tôn huỷ diệt thế giới vào lúc này, lực lượng cực hạn, chính là ở chỗ này.
Nhưng mình lại không có khả năng ngồi nhìn những chuyện này phát sinh...
Dù sao thế giới này có đôi khi khiến cho mình tức giận, nhưng đại bộ phận thời điểm chính mình vẫn là khoái hoạt.
Thế giới này còn có rất nhiều người cùng với sự tình khiến cho Phương Quý Phương lão gia để ý, không thể để cho bọn hắn cứ tan thành mây khói như vậy...
Cho nên Phương Quý hiểu rõ, mình quả thật nhất định phải chém ra một kiếm này.
Không phải là nguyện ý chủ động cõng chuyện này ở trên lưng, mà là thực sự không còn cách nào khác...
Đã như vậy, vậy liền chém ra đi thôi...
Rầm rầm! Thân hình hắn dần dần trở nên mông lung, có chân ý vô hình lưu chuyển ở trên người hắn.
Hắn vốn là xông về phía vị trí Đế Tôn bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng theo chân ý quanh người hắn dâng lên, động tác lại giống như trở nên càng ngày càng chậm, đây là một loại ảo giác, bởi vì chân ý của hắn ảnh hưởng đến thần hồn của tất cả tu sĩ nhìn về hướng hắn, thậm chí là lạc ấn vào trong thần hồn của những tu sĩ này, quá mức rõ ràng, cho nên ngược lại đã tạo ra cho bọn hắn một loại cảm giác nhìn như động tác trở nên rất chậm!
"Ừm?" Ba vị lão thần tiên Đông Thổ bỗng nhiên quay đầu, bị Phương Quý hấp dẫn: "Đây chính là Thái Bạch Cửu Kiếm còn chưa thành hình?"
Cho dù bọn hắn có tu vi bực này, cũng có một chút động tâm.
Thái Bạch Cửu Kiếm, bọn hắn đã sớm chú ý tới, khi đó Mạc Cửu Ca còn ở Đông Thổ, chỉ bất quá, vào thời điểm đó Thái Bạch Cửu Kiếm còn chưa thành hình, chưa hiển lộ ra quá nhiều chỗ huyền diệu, cho nên bọn hắn cũng không chú ý quá mức, về sau, càng là bởi vì Mạc Cửu Ca phế đi trăm năm, khiến cho bọn hắn cũng coi là đây là một con đường sai lầm, cho nên ít chú ý Thái Bạch Cửu Kiếm hơn...
Thẳng đến khi Mạc Cửu Ca bù đắp nửa kiếm cuối cùng tại Viễn Châu, trở thành Kiếm Tiên trên trời, triển lộ cảnh giới kinh thế hãi tục.
Bọn hắn mới bỗng nhiên hiểu được, chân ý của Thái Bạch Cửu Kiếm là khó có được cỡ nào.
Chỉ là, đến lúc đó, Mạc Cửu Ca đã đi đến Bất Tri Địa, huống hồ cảnh giới cỡ đó, cũng không phải là bọn hắn có thể tùy ý nghiên cứu.
Ngược lại là không có nghĩ tới, bây giờ lại bỗng nhiên thấy được một người.
Truyền nhân Thái Bạch Cửu Kiếm trước kia, mọi người cũng không có quá coi trọng.
Phương Quý thành danh, cũng không phải là mượn nhờ Thái Bạch Cửu Kiếm.
Bao quát Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ bảy ngộ ra được tại Nam Hải, khi đó binh khí của hắn cũng không phải là kiếm, huống hồ tại Nam Hải ngay lúc đó, gió nổi mây phun, cao thủ xuất hiện lớp lớp, quần hùng chiến đấu, cũng ngăn trở màu sắc của Phương Quý, khiến cho người ta không lưu ý đến kiếm ý của hắn, ngược lại là khiến cho đám người lão thần tiên Đông Thổ, cho tới bây giờ mới lưu ý đến, nguyên lai trên thế gian còn có một đạo kiếm ý chưa viên mãn như thế.
Bọn hắn nhất thời cũng đều bị hấp dẫn, ngưng thần nhìn đạo kiếm ý kia trưởng thành.
"Bá..." Theo việc Phương Quý xông về giữa hắc triều, chân ý trên người cũng càng ngày càng mạnh, có thể nhìn thấy, quanh người hắn đã xuất hiện một dải lụa màu xoay quanh, chính là chân ý ngưng tụ, dẫn động hư không xoay tròn, vội vàng rơi về phía một điểm nào đó trong hắc triều.
Toàn bộ hắc triều, đều là chân thân của Đế Tôn, Phương Quý không có khả năng chém rụng tất cả hắc triều, chỉ có thể chém về phía nhược điểm của Đế Tôn, mà lấy ánh mắt của hắn bây giờ, đã rất khó thật sự nhìn thấy nhược điểm của Đế Tôn ở nơi nào, bất quá Mạc Cửu Ca lúc này, kiếm ý phun trào, đạo chân ý đang bức ép Đế Tôn kia, lại là trực tiếp chỉ rõ một kiếm của Phương Quý nên chém vào nơi nào mới tốt!
"Nguyên lai ngươi đi ra một bước này, là vì chừa cơ hội cho hắn..." Mà ở trên không hắc triều lúc này, trong thế giới hư không mờ mịt kia, Đế Tôn đang ngồi xếp bằng cùng với Mạc Cửu Ca, cũng chú ý tới Phương Quý, càng là chú ý tới kiếm ý trên người Phương Quý, trên mặt hắn vẫn là biểu lộ không có gì đặc biệt, chỉ là nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của Mạc Cửu Ca: "Nhưng ngươi không cảm thấy, kiếm ý của hắn mặc dù khắc chế ta, vẫn còn quá yếu sao?"
Mạc Cửu Ca lẳng lặng ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng cười nói: "Hiện tại có lẽ yếu, nhưng sẽ mạnh lên..."
Đế Tôn nói: "Ta đang nói, chính là thời điểm hắn mạnh lên..."
Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên phất tay, dẫn động thanh yêu đao ở phía trên hắc triều kia, chém thẳng tắp về phía Phương Quý.
"Hây a, ta tới rồi..." Phương Quý bỗng dưng rống to một tiếng, hung hăng bổ một kiếm tới.
Một kiếm này, thật đúng là dùng hết khí lực, một thân lực lượng đều ngưng tụ ở trên một kiếm, đạo Trảm Thần Sát Quỷ Đại Chân Ý kia được thôi động tới cực điểm, vốn là dải lụa màu lưu động quay quanh, vào thời khắc này lại kéo thẳng tắp, lực lượng đều ngưng vào một thân, ôm theo khí tức vô kiên bất tồi, tạo nên hai hàng bọt nước to lớn ở phía trên hắc triều, sau đó hung hăng đụng vào đao của Đế Tôn...
"Ông..." Đón một kiếm này, yêu đao của Đế Tôn lấp lóe vô tận quang mang quỷ dị, tiếng vang chói tai cuốn về phía tứ phương.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, liền thấy quang mang của yêu đao thoáng ảm đạm, mà Phương Quý thì ở dưới cỗ lực lượng quét sạch này, ngã bay ra ngoài, thân hình giống như thân bất do kỷ, liên tiếp lăn lộn mười mấy vòng trên không trung...
"Chẳng lẽ không địch lại..." Trái tim của đám người đều chợt co vào, ánh mắt trầm ngưng.
Còn không chờ cái ý nghĩ này của bọn hắn hiện lên, liền thấy hai chân của Phương Quý bắn ra trên không trung, lại xông về phía trước một lần nữa.
"Hây a, ta lại tới rồi..." Trong âm thanh bạo hống, kiếm ý của hắn lại ngưng tụ một lần nữa, không chỉ có ngưng tụ, càng là sau khi ngưng tụ đến một cực hạn nào đó, đột nhiên lại tăng vọt một lần nữa, cứng rắn cao hơn một cấp độ, lại ở giữa một sát na, kiếm ý khắc ở trong hư không, thế mà hóa ra vô số bóng dáng như thật như ảo, tuy chỉ chợt lóe lên, cũng đã ở trong lòng của vô số người, gieo một đạo chân ý nào đó...