Phương Quý lấy làm kinh hãi, chợt ngẩng đầu, muốn hét lớn ra miệng...
Cũng chính vào lúc này, hắn chỉ thấy Triệu Thái Hợp gánh đao ở trên vai, gọi tông chủ Thái Bạch Tông một tiếng: "Cha!"
Sau đó trở tay chỉ chỉ Phương Quý, nói: "Hai người này đều là đệ tử Hồng Diệp Cốc của chúng ta, đó là Phương Quý sư đệ, đó là Tiêu Long Tước..."
Oanh! Chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Phương Quý liền có cảm giác trời đều sập...
Đồng dạng sinh ra cái cảm giác này, còn có Tiêu Long Tước!
Triệu Thái Hợp thuận miệng gọi một tiếng "cha", ở trong tai của bọn hắn lại giống như là sấm sét giữa trời quang, đánh cho hai người cực kì kinh ngạc, thân thể cứng ngắc, gian nan quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Thái Hợp, lộ ra vẻ không có cách nào hình dung...
Con bà nó, kẻ này lại là con trai của tông chủ Thái Bạch Tông?
Trong lòng của Phương Quý chính là muốn chửi ầm lên, trước đó nhìn thấy một thân bản lĩnh kỳ quặc của kẻ này, còn cho rằng hắn là gian tế do Kỳ Cung đưa vào Thái Bạch Tông, ai có thể ngờ được hắn thế mà lại là con trai của tông chủ, lại nói ngươi đường đường là con trai của tông chủ, chạy vào trong Ô Sơn Cốc lăn lộn để làm gì chứ, ngươi trực tiếp tiến vào Thanh Khê Cốc còn không phải là chuyện một câu nói, ngươi đây là đang gạt người đấy, có biết không?
Vào thời khắc này Tiêu Long Tước vẫn còn vô cùng sợ hãi, nghĩ thầm chính mình thế mà lại cướp đồ của đối phương, về sau phải làm sao bây giờ?
Trong lòng của Phương Quý lại càng sợ hãi, đồ ăn trộm vẫn còn đang nằm ở trong tay của mình...
Đón lấy ánh mắt kinh ngạc mà đờ đẫn của hai người bọn hắn, thần sắc của Triệu Thái Hợp trái lại là rất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu nhẹ với hai người bọn hắn.
Dường như là đang nói, ta đã tiến dẫn các ngươi đối với phụ thân, không cần đa tạ!
"Ha ha, ha ha..."
Phương Quý có phản ứng không chậm, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, rất nhanh liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười trung thực lại nhu thuận thân thiết, chắp tay về hướng Triệu Thái Hợp, khách khách khí khí cười nói: "Tiểu Triệu...Triệu sư huynh, nguyên lai ngươi là con trai của tông chủ, ta nói ngươi đã học được một thân bản lĩnh này từ nơi nào, thế mà còn mạnh hơn so với ta...một chút, huynh đệ chúng ta về sau cần thân cận hơn một chút..."
Nghe lời nói của Phương Quý, Tiêu Long Tước cũng vội suy nghĩ, muốn nói gì đó.
Nhưng nghĩ nửa ngày, lại không tìm ra được lời gì dễ nói, hơi do dự, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc bên tai, thẹn thùng cúi đầu.
"Ha ha, Thái Bạch Tông lập phái bất quá chỉ 300 năm, ánh mắt chọn đệ tử cũng không tệ, thời gian lúc này cũng không lâu, cũng đã có bốn vị đệ tử chạy tới, có thể thấy được đám tiểu bối này cũng đã học xong bản lĩnh gan to bằng trời của Thái Bạch Tông, bất quá, thật sự muốn so sánh, Thái Bạch Tông các ngươi vẫn là tiểu môn tiểu hộ, không giống như đại hộ chúng ta, cho nên dị bảo Ma Sơn vẫn nên để cho chúng ta đi!" Sự xuất hiện của đám tiểu bối Phương Quý ở trong mắt của năm vị tông chủ cũng không được tính là cái gì, bọn hắn vẫn đang nói về sự tình của bản thân, Hỏa Vân lão tổ cầm quải trượng ở trong tay nhìn hồ lô sinh trưởng ở trên dây leo một chút, trong đôi mắt đục ngầu lại lóe lên quang mang lão hồ ly, vừa cười tủm tỉm mở miệng, vừa nói với tông chủ Thái Bạch Tông.
"Đúng thế..." Tông chủ Linh Lung Tông có dáng người yêu mị nghe vậy cũng cười nói: "Trước đó vào lúc phân chia lãnh địa của những tông môn nhị lưu kia, chúng ta cũng không có khi dễ Thái Bạch Tông các ngươi, hết thảy đều theo dựa theo quy củ, ai có thể ngờ được, khu vực Ma Sơn thuộc về lãnh địa của Dã Lĩnh Quật chưa được phân chia này lại sinh ra dị bảo Ma Sơn, nên phân chia như thế nào, thật đúng là khiến cho người ta đau đầu..."
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông buông thõng một thanh kim đao ở bên hông cười lạnh một tiếng, nói oang oang: "Có gì mà nhức đầu, năm đại tiên môn Sở Quốc chúng ta, Thái Bạch Tông, Linh Lung Tông, Hỏa Vân Tông, Khuyết Nguyệt Tông, còn có Tống gia Hàn Sơn Tông, tông nào không phải đã xây tông lập phái từ xa xưa, có mấy ngàn năm lịch sử, duy chỉ có Thái Bạch Tông lập phái bất quá chỉ 300 năm, tư lịch nhỏ nhất công đức ít nhất, bình thường mọi người khách khí, không có ai khinh thường các ngươi, nhưng bây giờ vừa vặn gặp được dị bảo Ma Sơn xuất thế, Thái Bạch Tông không nên nhún nhường cho tiền bối một chút sao?"
Nghe được những lời này, đám người Phương Quý ở sau lưng tông chủ Thái Bạch Tông cũng hơi khẽ giật mình.
Từ trong mấy câu nói đó, đã nghe ra được rất nhiều nội dung.
Bây giờ thời gian Phương Quý tiến vào Thái Bạch Tông cũng không ngắn, nhưng xưa nay chưa từng gặp qua tông chủ Thái Bạch Tông, hắn chỉ biết là, trước đó bởi vì Sở Quốc có bảy tiên môn nhị lưu bị diệt, lãnh địa tại Ma Sơn của bọn họ trở thành nơi vô chủ, bởi vậy tông chủ của năm đại tiên môn đều đang bận rộn chia cắt những lãnh địa này, cực ít khi về núi, nhưng cũng không ngờ được, chuyến đi đến Ma Sơn lần này, lại đuổi kịp một khâu cuối cùng trong quá trình bọn hắn phân chia địa bàn.
Đương nhiên, cũng là tạo hóa trêu ngươi, một khối địa bàn duy nhất mà năm đại tiên môn còn chưa phân chia rõ ràng, lại xuất hiện lỗ hổng tà khí.
Mà lỗ hổng tà khí lần này còn lợi hại hơn so với mấy lần trước, không chỉ có sinh sôi ra dị bảo Ma Sơn, còn ngưng kết ra rất nhiều tài nguyên và thần khoáng, cho nên cho dù là lấy thân phận đứng đầu một phái của bọn hắn, vào lúc này cũng đều không chịu từ bỏ, đấu sức với nhau ở ngay tại nơi này.
Nhưng nếu chỉ là tranh chấp riêng phần mình thì cũng thôi đi, nhưng nhìn cái thế cục này, rõ ràng là bốn đại tiên môn khí thế hùng hổ, muốn khi dễ Thái Bạch Tông!
Xem ra, trước đó có lời đồn nói Thái Bạch Tông không hợp cùng với bốn đại tiên môn khác, nhiều lần bị xa lánh, lại là thật!
Tông chủ Thái Bạch Tông đối mặt với sự uy hiếp của bốn vị tông chủ, ngược lại là lộ ra bộ dáng bình thản, chờ bọn hắn nói xong, mới cười nói: "Thời gian Thái Bạch Tông lập phái là ngắn nhất, nhưng cũng không phải là không hiểu sự tình, trong lần thương nghị trước đó, lãnh địa của Dã Lĩnh Quật, vốn là muốn giao cho Thái Bạch Tông chúng ta, các ngươi cũng là vì phát giác ra ở nơi này xuất hiện đại tạo hóa, mới lâm thời đổi giọng, ta làm sao có thể đồng ý?"
"Không đồng ý thì sao, lỗ hổng tà khí xuất hiện ở nơi này, chính là thiên ý!" Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông bỗng nhiên trở mặt, trầm giọng quát: "Nhiều tạo hóa như vậy, coi như cho các ngươi, các ngươi có thể bảo vệ được sao?"
Đường đường là tông chủ một tông lại bỗng nhiên trở mặt, nổi giận phừng phừng, khiến cho đám người Phương Quý giật nảy cả mình.
Mà đối mặt với nộ khí của tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, tông chủ Thái Bạch Tông lại chỉ là khẽ cười cười, cũng không trả lời.
"Hì hì, Triệu tông chủ chớ có cậy mạnh..." Vị nữ tử yêu diễm Linh Lung Tông kia bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta cũng biết Thái Bạch Tông các ngươi từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, không chịu nhượng bộ, nhưng sự tình lần này khác biệt cùng với lúc trước, cũng nên cải biến một chút...Dù sao thì lúc này cũng không thể so với ngày xưa, thanh kiếm kia của Thái Bạch Tông đã phế đi, chẳng lẽ Triệu tông chủ ngươi còn muốn dựa vào sức một mình, đồng thời đối kháng với áp lực của bốn đại tiên môn hay sao?"