Nghe được lời nói của tông chủ Linh Lung Tông, ba vị tông chủ khác, ở trên mặt đều lộ ra mấy phần cười lạnh, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Trong lòng của Phương Quý run lên, thầm nghĩ: "Bọn hắn đang nói đến Mạc lão cửu?"
Đối mặt với áp lực của tông chủ bốn đại tiên môn, đám tiểu bối Phương Quý không có một ai là không thấy áp lực cực lớn, phảng phất như là có thủy triều vô hình, phô thiên cái địa xoắn tới, khiến cho đám người Phương Quý muốn ngẩng đầu cũng đều khó khăn, giống như là bị một ngọn núi đè lên.
"Ha ha, chư vị không cần phải nói lời chê cười!" Cũng ngay vào lúc này, tông chủ Thái Bạch Tông nhẹ nhàng quơ quơ ống tay áo, các loại áp lực liền tan thành mây khói.
Sau đó hắn mở miệng cười, lộ ra thanh âm rất là bình thản, ôn tồn lễ độ, nói: "Năm đó sư huynh đệ chúng ta vừa mới tới Sở Quốc, liền bị năm tông các ngươi áp bách, chúng ta không muốn cúi đầu, thế là hai người liên thủ, một chưởng một kiếm, giết đến khi bốn tông các ngươi cúi đầu, một tông bị diệt tuyệt, chiếm đoạt linh mạch Thái Bạch Sơn khai sơn lập đạo, có lẽ là khi đó còn trẻ tuổi, hỏa khí quá thịnh, cho nên giết hơi nhiều người một chút, cho tới hôm nay, tông chủ bốn tông các ngươi có người đã già, có người còn trẻ, có người thì chưa có người kế tục..."
Nói đến chỗ này, trên mặt của hắn ngược lại là lộ ra mấy phần áy náy, hít vào một hơi, nói: "Lúc này không giống như ngày xưa, Thái Bạch Tông đã lập đạo 300 năm, chúng ta cũng không phải là người trẻ tuổi khí thịnh khi đó, chỉ bất quá, nên giảng đạo lý thì vẫn phải giảng, trước đó Thái Bạch Tông chúng ta không có một chút căn cơ nào, cũng đều không có sợ hãi, không có đạo lý bây giờ có đạo thống, lại bắt đầu sợ bốn tông các ngươi..."
"Xoạt..." Nghe được lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, sắc mặt của đám người Phương Quý, A Khổ, Tiêu Long Tước cùng nhau đại biến.
Trong lòng của bọn hắn đều sinh ra một loại cảm giác quỷ dị không gì sánh được.
Vị tông chủ nhà mình này nhìn qua ôn tồn lễ độ, thế mà còn có thời điểm hung ác như thế?
Nhất là Phương Quý, nghĩ đến vị sư tôn cả ngày tinh thần sa sút ở sau núi kia, càng là có một chút nghẹn họng nhìn trân trối...
Mà đổi thành bốn vị tông chủ khác, nghe được chuyện xưa mà tông chủ Thái Bạch Tông nhắc tới, sắc mặt càng là đại biến, nhưng bọn hắn thế mà không có người nào mở miệng phản bác vào lúc này, chỉ lộ ra thần sắc căm hận thật sâu, có thể thấy được lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông đều là sự thật!
"Huống chi, chẳng lẽ các ngươi không có nghe nói..." Mà tông chủ Thái Bạch Tông, thì là từ từ chắp hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: "Sư đệ ta bây giờ đã có truyền nhân chân chính rồi? Nếu hắn đã bắt đầu có tâm tư dạy đồ đệ, các ngươi cảm thấy ngày mà hắn nhấc kiếm lên lại còn xa hay sao?"
Tông chủ của bốn đại tiên môn, vào lúc này đều trở nên trầm mặc.
Trước đó uy thế mà bốn người bọn hắn liên thủ là hung mãnh cỡ nào, nhưng sau khi nghe tông chủ Thái Bạch Tông nói những lời này, ở trong đầu vẫn không khỏi nổi lên cảnh tượng năm đó đôi sư huynh đệ kia giết đến máu chảy thành sông tại Sở Quốc, trong lúc nhất thời, tâm thần vẫn không thể tự chủ, chớ đừng nói là tiếp tục liên thủ tạo áp lực đối với Thái Bạch Tông, coi như là muốn duy trì tâm tính bình thản của chính mình, cũng đều phải tốn một phen công phu.
"Truyền nhân của hắn, chính là đứa nhỏ kia sao?" Đột nhiên tông chủ Khuyết Nguyệt Tông gắt gao nhìn chằm chằm về phía Phương Quý ở sau lưng tông chủ Thái Bạch Tông, phát ra thanh âm khàn giọng nói.
Tông chủ Thái Bạch Tông từ chối cho ý kiến, cũng không muốn trả lời.
"Ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai?" Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông cũng không đợi câu trả lời của tông chủ Thái Bạch Tông, ngang nhiên lườm Phương Quý một cái, lạnh giọng nói: "Đứa nhỏ này vừa xuất hiện, ta liền thấy được thanh kiếm kia, hắc hắc, Thái Bạch Cửu Kiếm Ca, Huyết Phù Đồ chém đầu, mặc dù đã qua 300 năm, ta cũng không quên được thanh kiếm kia..."
"Một kiếm phong cửa trời, giết tiên như giết chó..." Hồng Vân Sơn lão tổ có tuổi cao nhất, cách ăn mặc cũng quỷ dị nhất cười hắc hắc hai tiếng, thanh âm giống như là truyền tới từ trong Địa Ngục, một đôi quái nhãn cũng gắt gao nhìn chằm chằm kiếm ở trong tay của Phương Quý, điềm nhiên nói: "Năm đó người kia, ỷ vào thanh Phù Đồ Kiếm này, giết cho Sở Quốc nhật nguyệt vô quang (mặt trời và mặt trăng đều mất đi ánh sáng), giết ra biển máu núi thây, đạo lữ, con cháu, đệ tử, đồng môn của lão thân, đều bị hắn giết không để lại một người, mặc dù bây giờ đã trôi qua 300 năm, nhưng có lúc lão thân nằm mơ, sẽ còn mơ tới thời khắc hắn cầm kiếm giết tới Hỏa Vân Tông chúng ta..."
Tông chủ Hàn Sơn Tông cũng thở dài, nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng cũng đã nghe nói qua vô số lần..."
Đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn mà thống hận của nhiều đại nhân vật như vậy, Phương Quý lấy làm kinh hãi, vội vàng giấu Hắc Thạch Kiếm ở sau lưng.
Nhưng ngẫm lại cũng đã vô dụng, liền lấy kiếm ra, ôm vào trong lòng.
Phương Quý cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, gặp được tông chủ, hắn vốn định ở bên cạnh xem kịch thật tốt.
Nhiều nhất là sẽ khen hay vào thời điểm then chốt!
Nhưng người nào có thể ngờ được, những đại nhân vật này đang nói chuyện, bỗng nhiên chuyển chủ để lên trên thanh kiếm của hắn?
Càng không ngờ được là, bầu không khí vốn là cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng ở mặt ngoài tối thiểu là ôn hòa, theo việc có người nhắc tới thanh kiếm này, lại liền lập tức trở nên vạn phần quỷ dị, vạn phần nặng nề, nhất là mấy vị tông chủ đại tiên môn kia, thấy được thanh kiếm này, ánh mắt liền trở nên băng lãnh, giống như là thấy được cừu nhân giết cha...Hoặc nói không phải là thấy được cừu nhân, mà là thấy được một loại ác mộng không thể vứt bỏ nào đó!
Đây chính là tông chủ của bốn đại tiên môn, đối mặt với ánh mắt của bọn hắn, trái tim của Phương Quý cũng không nhịn được mà đập bình bịch!
Người mà bọn hắn nói chính là Mạc Cửu Ca sao?
Mạc lão cửu ở phía sau núi ngoại trừ uống rượu cùng với nhìn nữ nhân tắm rửa thì không có bất kỳ hứng thú nào kia?
Nhìn không ra lúc tuổi còn trẻ cũng rất điên rồ...
"Hì hì, sự tình 300 năm trước, nhắc lại để làm gì..." Lúc này, ở trong bầu không khí đè nén đến cực điểm, nữ tử yêu diễm Linh Lung Tông bỗng nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, phá vỡ sự đè nén: "Nếu như Cửu Ca tiên sinh thật sự có thể lại cầm kiếm, tái hiện uy phong của Thái Bạch Cửu Kiếm năm đó, vậy thì đối với Sở Quốc chúng ta mà nói, cũng là một chuyện tốt, tối thiểu là không cần phải lo lắng đến thời điểm Ma Sơn phun trào không có người ngăn cản, chỉ là, nói chuyện thì nói chuyện, Cửu Ca tiên sinh đã bỏ kiếm trăm năm, cả ngày sa sút tinh thần, hắn đến tột cùng có thể cầm kiếm lại hay không, ai cũng không nói chắc được, mà việc ở trước mắt này lại đang chờ kết quả..."