Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195: Thế Giới Hiện Thực

Chương 195: Thế giới hiện thực Chương 195: Thế giới hiện thực

Cũng không biết đánh bao lâu, tóm lại là cuối cùng con quái vật kia đã khóc...

"Không nên chứ..." Nó mở cái miệng thiếu hai cái răng ra và hét lên, như thể đã gặp phải rất nhiều rắc rối: "Không phải là như thế này..."

"Ngươi đang ở trong giấc mộng của Phương lão gia, ngươi cảm thấy nên như thế nào?" Phương Quý hỏi.

"Chuyện này không đúng, không đúng..." Quái vật kêu rên không thôi: "Lúc đầu ta hẳn là sẽ thôn phệ thần hồn của ngươi dễ như trở bàn tay, kế thừa tất cả ký ức cùng với thiên phú của ngươi, lúc đầu ta hẳn là sẽ trở thành ngươi, đó là một việc rất nhẹ nhàng, nhẹ nhõm đến mức chính ngươi cũng đều không thể phát giác, mà không phải là như bây giờ..."

"Thôn phệ cái đầu nhà ngươi..." Phương Quý dùng hai tay đấm loạn một hồi, hỏi: "Nói đi, ngươi đi vào giấc mộng của ta để làm gì?"

"Đây không phải là giấc mộng của ngươi..." Quái vật khóc rống, hét to.

"Không phải là giấc mộng của ta, chẳng lẽ là giấc mộng của ngươi?" Phương Quý nghe vậy thì càng tức giận hơn, đánh càng hung hơn, trực tiếp đứng lên dùng chân dẫm loạn.

"Không không không...ta muốn nói, đây là thức hải của ngươi..." Quái vật ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đồng thời liều mạng hét to: "Nhưng tại sao thức hải của ngươi lại biến thành thế này?"

"Biến cái đầu nhà ngươi..." Phương Quý tiếp tục đánh, hắn cảm thấy con quái vật này còn chưa có chịu phục.

Một trận đánh này khiến cho hắn thần thanh khí sảng, có cảm giác báo được thù trong hai ngày trước, thậm chí còn có cảm giác mình chưa bao giờ đánh ai thống khoái như vậy, đây quả thực là một đối tượng bị đánh hoàn mỹ, lại không đánh lại chính mình, còn đánh không chết, càng mấu chốt hơn chính là, vào thời điểm hắn đánh đối phương, thế mà không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn có một loại cảm giác càng đánh càng có tinh thần, thật sự là quá mức thống khoái...

Lúc đầu tưởng rằng là một cơn ác mộng, hiện tại xem ra nó cũng không tệ!

Bất quá tương phản với hắn cảm thấy thống khoái, điều con quái vật này cảm nhận được chính là thống khổ!

Chịu đánh mấy ngày, nó đã không nhịn được mà khóc rống cầu xin tha thứ.

Nhưng Phương Quý cảm thấy nó còn chưa phục, cho nên vẫn một mực đánh, nhất định phải đánh cho tới khi nó chịu phục.

"Phương Quý tiểu đồ, nhanh chóng tỉnh lại..." Phương Quý đánh sắp quên thời gian, thẳng đến khi ở trên đỉnh đầu, truyền đến một tiếng hét lớn nặng nề.

Hắn có thể cảm giác được, một đoàn khí tím, đột nhiên rơi xuống từ trên đỉnh đầu, giống như là một làn sương mù tím, bỗng nhiên giáng lâm ở thế giới hỗn độn bên ngoài tòa đại điện này, theo sương mù tím xuất hiện, lực lượng của hắn phảng phất như lớn thêm không ít!

"Cho ta..." Con quái vật kia nhận ra đoàn khí tím này, bỗng nhiên liền xông ra lối vào đạo điện, dường như muốn chụp vào đoàn khí tím kia.

Nhưng kết quả là "đông" một tiếng, cửa chính đại điện chợt đóng lại, nó đụng đầu vào trên cửa chính đóng chặt.

Không thể đi ra ngoài, còn đụng đầu đến mức choáng váng.

Mà lúc này Phương Quý đã phản ứng lại thì chạy tới mấy bước, kéo nó trở về tiếp tục đánh!

"Tỉnh lại..." Chưa qua bao lâu, Phương Quý lại nhìn thấy một đạo kiếm quang sáng lên ở bên ngoài đại điện.

Không có cách nào hình dung đạo kiếm quang kia, phảng phất như là có thể dẫn động hư không trong ngoài, ông ông chấn động, giống như là rót thành một dòng lũ lớn, lại giống như là tạo thành một loại thanh âm không có cách nào hình dung, thanh âm kia, cực kỳ giống với giọng nói của Mạc Cửu Ca, mà đạo kiếm quang kia, cũng du tẩu ở trong bóng tối hỗn độn bên ngoài tòa đại điện này, phảng phất như là thiểm điện, chiếu rọi mảnh hỗn độn kia thành sáng như ban ngày...

"Ta..." Con quái vật kia lại một lần nữa liều mạng trốn thoát ra từ trong tay của Phương Quý, vọt tới cửa sổ, chộp tới đạo kiếm quang kia.

Nhưng kết quả lại là "đông" một tiếng, cửa sổ đóng lại, nó lại đụng vào cánh cửa sổ.

Phương Quý vội vàng đuổi đến, cầm cánh tay của nó kéo trở về, huy quyền đánh vài quyền vào mũi của nó.

"Đừng đánh nữa, đừng, đừng đánh nữa..." Con quái vật kia rốt cục đã bắt đầu chịu phục, chắp tay cầu xin tha thứ không thôi, đã mất đi hết thảy tâm tư phản kháng.

"Tốt, ngươi hãy giải thích rõ ràng cho ta, ngươi đến tột cùng là ai, đi vào trong giấc mộng của ta để làm cái gì?"

Phương Quý cũng cảm thấy đánh rất đã nghiền, quyết định giữ nó lại để sau này đánh tiếp, thế là hắn uy phong lẫm lẫm ngồi xuống trên mặt đất đại điện, lạnh lùng nhìn con quái vật kia.

Mà con quái vật kia lúc này đã hoàn toàn nhìn không ra hình người, trên người rách tung toé không có một khối thịt lành lặn, cong cong vẹo vẹo ngồi xổm ở một nơi hẻo lánh trong đại điện, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm: "Không nên chứ, chuyện này không đúng, tại sao lại như vậy chứ..."

Phương Quý nhảy dựng lên, nói: "Lại không trung thực ta sẽ đánh ngươi tiếp..."

Con quái vật kia vội vàng quỳ trên mặt đất, hét lên: "Trung thực, trung thực, đừng đánh...đừng đánh nữa!"

Phương Quý quát to: "Nói!"

"Được được...ta nói, chỉ cần đừng đánh ta là được..." Con quái vật kia đã triệt để sợ vỡ mật, trung thực đến mức không thể trung thực hơn, nói: "Ta...ta là bị Kỳ Cung đưa tới, vốn...vốn là muốn thôn phệ chân Linh của ngươi..."

Nói đến chỗ này, chính nó cũng cảm thấy có một chút xấu hổ, giống như tự biết là ở trong số các Ma Thai, cũng không có một Ma Thai nào mất mặt như nó? Nhưng đối mặt với Phương Quý lộ ra vẻ mặt hung ác, vẫn chỉ có thể trung thực giải thích: "Nhưng ta không ngờ được, thế mà đánh không lại ngươi...ngươi chỉ có cảnh giới Dưỡng Tức làm sao lại đáng sợ như vậy, chuyện này là không có đạo lý..."

Đang nói, nó cũng mê mang đứng lên.

"Ha ha..." Phương Quý cười hai tiếng, bóp đốt tay răng rắc.

"Ta nhận thua..." Ma Thai chợt phản ứng lại, khóc lóc cầu xin: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên muốn thôn phệ Chân Linh của ngươi, ta đã hoàn toàn nhận thức được sai lầm của mình, cầu xin ngươi hãy thả cho ta đi, ta cam đoan sẽ không dám lại có chủ ý đối với ngươi..."

"Thả cho ngươi đi?" Phương Quý trở nên trầm ngâm, nghĩ thầm con quái vật này giống như đánh cũng không chết, thả nó đi cũng không phải là biện pháp tốt...

Vào lúc chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết, chợt nghe thấy ở trên đỉnh đầu, ở một nơi cách thức hải vô tận, lại phảng phất như là cách thiên sơn vạn thủy, cách nhau một cái thế giới, nghe được thanh âm mơ mơ hồ hồ của Mạc Cửu Ca: "Đáng tiếc cho Thanh La Quả..."

Câu nói đột nhiên này đã nhắc nhở Phương Quý, lúc này hắn mới ý thức được, hắn ở nơi này đánh quá đã nghiền, giống như là đã rất lâu rồi không có đi ra bên ngoài...

Bảo bối mình thu hoạch được ở trong Ma Sơn còn chưa có kiểm kê rõ ràng đâu!

Chỉ là, mình phải làm thế nào để đi ra ngoài?

Bất quá cái ý niệm này ở trong đầu của hắn còn chưa có kết thúc, liền chợt thấy thân hình của chính mình đang bay lên, phảng phất như từ đáy nước nổi lên mặt nước.

Vào trước khi rời đi khỏi tòa đại điện này, ở dưới chân truyền đến tiếng kêu khóc của con quái vật kia: "Ngươi hãy thả ta ra trước chứ..."

Phương Quý chợt thấy hai mắt tỏa sáng, hai mắt đã mở ra, trở về thế giới hiện thực một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment