"Ta thèm quan tâm đến nó là Phi Thạch hay là Bàn Sơn..."
Trương Vô Thường đã sắp muốn thổ huyết, thực sự là không có thời gian nghiên cứu Phương Quý đã đặt tên cho mấy đạo pháp thuật này như thế nào, hoàn toàn là không có quy luật, bất quá lấy ánh mắt của hắn, cũng không khó nhận ra được, kỳ thật pháp thuật mà Phương Quý thi triển, cũng chỉ là một số pháp thuật trong tiên môn mà người người đều có thể tiếp xúc, chỉ không biết là hắn đến tột cùng đã luyện như thế nào, mỗi một đạo pháp thuật cũng đều không giống với người khác...
Đầu tiên chính là lớn, Phi Thạch Thuật của người khác đều là dẫn động loạn thạch trên đất bay ra ngoài đả thương địch nhân, như bạo vũ hoa lê, nhưng Phi Thạch Thuật của Phương Quý vậy mà trực tiếp là hóa ra một toà núi nhỏ để nện người, đơn giản chính là thái sơn áp đỉnh.
Thứ hai chính là uy lực cực kỳ kinh người, giống như là Hỏa Điểu Thuật, không chỉ có lớn, hơn nữa ở bên trong còn ẩn chứa hỏa uy cuồng bạo tới cực điểm, có ai có thể tiếp nhận chính diện chứ?
Lại như là Băng Tiễn Thuật, Băng Tiễn Thuật của người khác chỉ cần cản lại là được rồi, mà Băng Tiễn Thuật của Phương Quý, lại là bởi vì ở bên trong ẩn chứa quá nhiều lực lượng băng hàn, sau khi bị đánh nát, thế mà lại còn thuận thế bám lên trên người của địch nhân, hình thành sương lạnh đáng sợ...
Đây chính là biểu hiện nghiên cứu các loại biến hóa của những pháp thuật này đến cực hạn!
Hắn đã luyện ra được như thế nào?
Đương nhiên, một bụng nghi vấn vào lúc này, Trương Vô Thường cũng không kịp hỏi, mặc dù đã cứu được đồng môn họ Cam, nhưng cũng bởi vì vậy mà chậm trễ một chút, đám người Hạng Quỷ Vương ở phía sau đã thừa cơ chạy tới, bao gồm cả vị đệ tử hạch tâm Khuyết Nguyệt Tông thi triển Bát Môn Quỷ Đao kia cùng với một vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông khác không bị thương, cũng là đuổi theo sít sao ở phía sau, bám chặt không chịu từ bỏ.
Chỉ cần dừng lại một chút là sẽ bị người bao vây, chỉ có thể tận lực chạy về phía trước.
"Nơi đó là Tiền Vô Lượng sư đệ..."
Lại trải qua thời gian uống cạn một chung trà, Trương Vô Thường có ánh mắt sắc bén, chợt nhìn thấy ở sau một lùm cây phía dưới đang có một người ác chiến với hai người, chính là vị đệ tử họ Tiền kia, chỉ thấy hắn lúc này đã giết giống như là người máu vậy, trên người cũng không biết có bao nhiêu vết thương, bất quá đối thủ của hắn cũng không tốt hơn hắn, hai vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông kia, một người bị chém đứt một cánh tay, một người khác ở phía sau lưng cũng bị mở ra một cái lỗ hổng.
Không cần Phương Quý nhiều lời, Trương Vô Thường lập tức ngự kiếm vọt xuống dưới, tiện tay giết hai vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông đã nỏ mạnh hết đà kia, sau đó đưa tay kéo vị đệ tử họ Tiền, ngược lại là không ngờ được, đệ tử họ Tiền đã chiến đấu đến mức có một chút điên cuồng này, thế mà không nhìn thấy người tới là ai, tiện tay chính là bổ tới một kiếm, Trương Vô Thường giật nảy cả mình, nhảy ra xa xa, quát to: "Tiền sư đệ..."
"Giết...giết các ngươi..." Vị đệ tử họ Tiền kia đã điên dại, ngay cả lời cũng nghe không lọt, chỉ là đuổi theo Trương Vô Thường chém ra từng kiếm.
Trương Vô Thường không có cách nào ra tay nặng, lại không thể khiến cho hắn tỉnh lại, lại nhìn ra phía sau, vị đệ tử hạch tâm Khuyết Nguyệt Tông thi triển Bát Môn Quỷ Đao kia đã tụ hợp cùng với đám người Hạng Quỷ Vương, cách bọn hắn không tới trăm trượng, chỉ sợ là trong khoảnh khắc liền có thể đuổi kịp bọn hắn, nhất thời cảm thấy lo lắng không thôi, cũng may là đúng lúc này, Phương Quý thấy không ổn, trực tiếp ngưng tụ một tảng đá to lớn, đập vào đầu của vị đệ tử họ Tiền.
"Bốp!" Vị đệ tử họ Tiền đã chiến đến điên dại, lục thân không nhận kia trợn trắng mắt ngã xuống.
Phương Quý phủi tay, gọn gàng mà linh hoạt nói: "Khiêng lên, đi!"
Trương Vô Thường bị cử động gọn gàng mà linh hoạt của Phương Quý làm cho kinh ngạc đến sững sờ ngẩn ngơ, bị hắn nhắc nhở, mới vội vàng khiêng người lên chạy.
"Trong bí cảnh quả nhiên là rất hung hiểm..."
Phương Quý xếp bằng ở trên đầu của Anh Đề, lúc này ở trong lòng ít nhiều cũng có một chút xúc động.
Từ lúc hắn giết Khuất Chân Huyễn, lại đến cứu được Trương Vô Thường, hết thảy mới trôi qua bao nhiêu thời gian, đồng môn Thái Bạch Tông cũng đã có kết quả khác nhau, đệ tử họ Cam am hiểu Trận Đạo kia còn tốt, mặc dù bị bắt, nhưng cũng chỉ là bị đánh một trận, nhưng bản thân của vị đệ tử họ Tiền này cũng đã trọng thương, bây giờ không có cách nào xem xét kỹ càng, không biết thương thế nặng bao nhiêu, nhưng cả người của hắn đều là máu, liền biết được chiến đấu là ác liệt cỡ nào.
Nghĩ tới đây, hắn liền dùng ánh mắt quét bốn phía, tìm kiếm tung tích của vị đệ tử thứ ba kia.
Lý Hoàn Chân chọn cho hắn ba người này, đệ tử họ Cam tên là Cam Vân Hoán, am hiểu trận pháp, đệ tử họ Tiền tên là Tiền Vô Lượng, am hiểu cận chiến, còn lại một vị còn chưa tìm được, tên là Mạnh Tiểu Nga, lại là người am hiểu thân pháp tốc độ.
Mặc dù Phương Quý không có giao tình gì với ba người này, nhưng dù sao cũng là đi ra ngoài với hắn, cũng coi như là người một nhà, bây giờ còn sống hay đã chết, tốt xấu cũng phải xác định rõ mới được, tùy tiện ném người ta ra ngoài, trong lòng luôn cảm thấy không dễ chịu.
Vội vã lao về phía trước, rất nhanh liền đi đến chỗ sâu trong sơn cốc, toà sơn cốc này lại là trước rộng rãi sau hẹp, càng ngày càng sâu, bây giờ đã thấy vách đá hai bên dựng đứng, trên đỉnh đầu chỉ lưu lại một cái khe hẹp, phía dưới ngược lại là rất rộng rãi, có vô số tảng đá dựng đứng lên, giống như răng sói, rốt cục cũng vào thời điểm sắp vọt tới cuối mảnh sơn cốc này, thấy được vị đệ tử Thái Bạch Tông cuối cùng kia...
Mới đầu Phương Quý còn lo lắng kéo dài thời gian quá lâu, vị đệ tử Thái Bạch Tông này đã bị người ta làm thịt, nhưng vừa nhìn qua liền cảm thấy yên tâm, chỉ thấy ở cuối sơn cốc, vị đệ tử Thái Bạch Tông tên là Mạnh Tiểu Nga kia đang nhanh chóng chạy trốn, mang theo ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông chạy vòng quanh, thoạt nhìn mặc dù nàng đào mệnh chạy trốn vô cùng chật vật, nhưng lại không có một chút thương thế nào.
"Vị này thật đúng là am hiểu tốc độ..." Phương Quý thấy thế cũng có một chút bất đắc dĩ: "Lý Hoàn Chân đến tột cùng đã phái cho ta loại hàng gì?"
"Nhanh...mau tới cứu ta..."
Mạnh Tiểu Nga nhìn thấy đám người Phương Quý, cũng lập tức giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong miệng vội vàng kêu to, liều mạng chạy về phía bọn hắn, cái bộ dáng kia giống như là gặp ai cũng thân, trong nháy mắt nàng liền vọt tới bên cạnh đám người Phương Quý, lại trong một cái chớp mắt, cũng đã vượt qua đám người Phương Quý, chạy về phương hướng ngược lại, khiến cho Phương Quý cũng đều không có kịp phản ứng.
"Truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm?" Mà vào lúc này, ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông đuổi theo Mạnh Tiểu Nga kia cũng nhìn thấy Phương Quý, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.