Nếu đối với người khác mà nói, đây tất nhiên là điển hình của tham thì thâm!
Nhưng Phương Quý lại là mỗi một đạo đều lĩnh hội đến trình độ rất cao thâm, chuyện này khiến cho người ta khó có thể lý giải được!
Trương Vô Thường vẫn cảm thấy bản thân rất không tệ, tư chất không kém, tu hành cũng rất cố gắng, từ trước đến nay vẫn đều rất được tiên môn coi trọng, nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được, nếu như đệ tử tiên môn đều cần phải làm đến trình độ này mới được mà nói, chính mình tựa hồ...
Thật là tự ti!
Phương Quý đương nhiên là không cảm thấy gì cả, sau khi thi triển đạo pháp thuật này, lập tức hưng phấn nói: "Còn có thể nhìn thấy ta không?"
Trương Vô Thường nhìn cái bóng ở phía trước, nói: "Đã sắp không nhìn thấy!"
"Xúi quẩy, vẫn chưa thể hoàn toàn biến mất..." Phương Quý cảm thấy hơi thất vọng trong lòng, lại muốn đi giáo huấn Ma Thai một trận.
Chỉ là Trương Vô Thường thực sự cảm thấy bất đắc dĩ ở trong lòng, Nhật Pháp nào có dễ dàng tu luyện như vậy, có thể làm được như Phương Quý cơ hồ giấu cả người trong cái bóng cũng đã là rất đáng gờm rồi, muốn tu luyện tới trình độ trực tiếp khiến cho người ta hoàn toàn nhìn không thấy chính mình, vậy thì chỉ sợ là cần phải có tu vi cực kỳ cao thâm mới được, đừng nói là cảnh giới Dưỡng Tức, ở trong cảnh giới Trúc Cơ lại có mấy người có thể làm được?
"Cứ dùng tạm đi!" Phương Quý cũng không nhiều lời, cầm đan dược do chính mình điều chế, chạy như một làn khói ra ngoài.
Trương Vô Thường cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng nhàn nhạt, nếu không biết, còn tưởng rằng là ảo giác của mình.
Trong quái lâm, tĩnh mịch cổ quái, vốn là có huyết sắc nhàn nhạt cùng với sương mù mơ hồ, Phương Quý hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, càng làm cho người ta rất khó phát giác, bất quá ở địa phương hắn đi qua, vẫn là có dấu chân nhàn nhạt cùng với tiếng chân, dù sao thì Nhật Pháp cũng chỉ là khiến cho tia sáng vặn vẹo, người khác nhìn không rõ ràng bản thân, cho nên các dấu vết khác vẫn là có tồn tại.
"Rống..."
Phương Quý lao nhanh về phía trước, rất nhanh liền thấy được tung tích của một đầu Thiết Bối Thương Lang, đó chính là một trong những linh sủng do đệ tử tiên môn đóng quân ở đây phóng ra, cũng là một đầu linh thú cao giai, lúc đầu nó đang nằm ở dưới một gốc cổ thụ, buồn bực ngán ngẩm chợp mắt, nhưng sau khi Phương Quý tới gần, nó chợt cảnh giác đứng lên, cái mũi ngửi ngửi, nhe răng gầm nhẹ.
Mặc dù nó không có trực tiếp nhìn thấy Phương Quý, nhưng lại ngửi được mùi người sống.
Nói trắng ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân gân gà của Nhật Pháp, mặc dù người khác không thấy mình, nhưng người tu hành có vô số pháp môn, lại có thể thông qua các loại thanh âm, mùi, thậm chí là hướng gió lưu động để phát hiện ra hành tung của mình, không có cách nào tránh khỏi...
Không có cách nào, dù sao cũng là pháp thuật đê giai!
"Ngoan..." Phương Quý mặc niệm một tiếng ở trong lòng, cũng không dám lên tiếng, chỉ là lặng lẽ lấy một viên đan dược ném ra ngoài.
Đan dược va vào trên gốc cổ thụ, lăn xuống trước mặt của Thiết Bối Thương Lang.
Thiết Bối Thương Lang nghe được động tĩnh, lập tức càng trở nên cảnh giác, bộ lông trên người cũng đều dựng thẳng lên, gắt gao nhìn chung quanh, bất quá vào lúc này, Phương Quý lại là ngừng thở, không nhúc nhích, Thiết Bối Thương Lang rõ ràng là cũng có một chút hoang mang, thời gian dần trôi qua, lực chú ý của nó liền bị viên đan dược ở dưới mặt đất hấp dẫn, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc.
Viên đan dược này vốn là Bổ Khí Đan cao giai, đối với những linh thú này mà nói, đã là đồ tốt bình thường rất ít được ăn, càng quan trọng hơn là, ở bên ngoài còn bọc một tầng Sinh Sinh Tạo Huyết Đan có giá trị cực kỳ đắt đỏ, đây chính là đồ vật mà đệ tử tiên môn phổ thông cũng đều không nỡ ăn, huống chi là những linh thú này, ngày thường đồ vật mà chúng nó ăn, đều là một chút Khí Huyết Đan đê giai mà thôi.
Bây giờ, viên đan dược kia tản ra hương vị khí huyết gay mũi, nhưng lại là dụ hoặc mãnh liệt đối với chúng nó, Thiết Bối Thương Lang cũng coi như là rất cảnh giác, nhưng nhìn chằm chằm chung quanh thật lâu cũng đều không có nửa điểm hung hiểm, nó rốt cục cũng không nhịn được...
Rốt cục nó vẫn là cúi đầu mở miệng ra nuốt viên đan dược kia xuống.
Trong lúc nhất thời, Thiết Bối Thương Lang liền đắm chìm ở trong hạnh phúc khó tả...
Thừa cơ hội này, Phương Quý lặng lẽ triệu hoán một trận cuồng phong, mượn gió thổi chạy trốn.
Giống như u linh, hắn đi vòng xung quanh quái lâm, tìm kiếm tung tích của những linh thú kia, sau khi gặp được, liền trực tiếp ném một viên đan dược ra, mà những linh thú này vốn là không có chủ nhân ở bên cạnh, tự nhiên đều là làm việc dựa theo bản tính, thấy dạng đan dược này tản ra hương vị khí huyết nồng đậm, sẽ có mấy đầu linh thú nhịn được mà không mở miệng?
Linh thú dù sao cũng là thú, mà không phải là yêu!
Nếu là đan dược phổ thông, bọn chúng có lẽ là còn có thể nhịn được, nhưng mùi vị của Khí Huyết Đan cao giai...
Ở dưới tình huống không có chủ nhân ngăn cản, muốn cho bọn chúng nín nhịn là quá khó khăn.
Ở dưới tình huống bực này, đan dược ở trong tay của Phương Quý, rất nhanh cũng đã hết sạch, trở về chỗ ẩn thân trước đó.
"Sao rồi?" Trương Vô Thường đã sớm chờ nóng lòng, vội vàng hỏi.
Phương Quý cười ha hả một tiếng, nói: "Chờ đi!"
Xem ra thuốc xổ mà tiểu mập mạp áo lam kín đáo đưa cho Phương Quý cũng không phải là phàm phẩm, động tĩnh rất nhanh liền tới, trong mảnh quái lâm này, lúc đầu là vô cùng an tĩnh, mặc dù có trọn vẹn mười bảy con linh thú canh giữ ở chung quanh, nhưng những linh thú được huấn luyện nghiêm chỉnh này, cũng chỉ là đi tuần quanh khu vực của mình, miễn cưỡng nằm canh chừng mà thôi, nếu không phát hiện ra được địch nhân, bọn chúng chắc chắn sẽ không gầm loạn giống như dã thú phổ thông.
Nhưng cũng vào sau khi Phương Quý trở về không đến thời gian uống cạn chung trà, ở phương hướng tây bắc, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú, ở trong mảnh quái lâm này, lộ ra vẻ cực kỳ đột ngột, hơn nữa còn phi thường vang dội, đánh vỡ sự yên tĩnh ở trong quái lâm, nghe được ở trong tiếng thú rống kia, ẩn ẩn còn kèm theo sự thống khổ, loại thống khổ này rất rõ ràng, vẻn vẹn chỉ là thanh âm, liền có thể khiến cho người ta thấu hiểu rất rõ, cảm động lây...
Liền ngay cả Anh Đề ở bên cạnh Phương Quý, cũng không nhịn được mà ngóc đầu lên, trong ánh mắt có một chút đồng tình.
Đây vẫn chỉ là khởi đầu, theo tiếng thú rống kia vang lên, gần gần xa xa, đều có tiếng thú gào hưởng ứng, giống như là một mảnh tiếng chó sủa liên thanh ở trong thôn, xen lẫn ở trong tiếng thú rống, thì là âm thanh không lịch sự vang lên liên tiếp...
"Ha ha, cơ hội tới rồi..."
Phương Quý nghe thấy những động tĩnh này, lập tức tràn đầy vui vẻ, vội vàng gọi Trương Vô Thường cùng với Anh Đề. Ngẫm lại lát nữa có thể sẽ có một cuộc ác chiến, liền tiện tay lấy ra một viên Khí Huyết Đan, đưa tới miệng của Anh Đề, để cho nó ăn no rồi làm việc tốt, nhưng không nghĩ tới chính là, lúc đầu Anh Đề nhìn thấy Khí Huyết Đan liền rất hưng phấn, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Phương Quý một chút, cưỡng ép xoay đầu lại.