Bọn hắn có thể là đạo cơ bị hao tổn, đại đạo vô vọng, có thể là bản thân bị trọng thương, không có thuốc chữa, thất vọng chán chường, mà sau khi biến thành bộ dáng như vậy, bọn hắn cũng không thể thực hiện nhiệm vụ, ngay cả bổng lộc của Tôn Phủ cũng dần dần không có, dần dần liền thất vọng trở thành bộ dáng như vậy, luân lạc đến Hẻm Phế Nhân, sống một cuộc sống không khác gì phàm nhân, có lẽ là còn không bằng phàm nhân...
Phàm nhân tối thiểu cũng chưa từng cao cao tại thượng qua?
Quách Thanh sư tỷ nói một hơi rất nhiều người, sau đó nhìn Phương Quý nói: "Những người này đều là kẻ may mắn!"
"Cái gì?" Phương Quý đã quyết định không bình luận gì không khỏi cảm thấy kinh hãi: "Như vậy mà còn có thể gọi là may mắn?"
Theo hắn thấy, những người này không phải là những kẻ xui xẻo sao?
"Bọn hắn thật sự may mắn!" Quách Thanh sư tỷ cười nói: "Bọn hắn tốt xấu còn có thể nhậu nhẹt ở nơi này, xum xoe với nữ nhân xấu xí, có thể là bị một người thọt xum xoe, nhưng còn có càng nhiều người, lại là ngay cả cơ hội dọn vào Hẻm Phế Nhân này cũng đều không có, mà là biến mất!"
"Sao thế?" Phương Quý cầm chén rượu lên nhưng quên uống, mở to hai mắt hỏi.
"Có thể là chết ở trong thời điểm làm nhiệm vụ, có thể là quá muốn rời khỏi nơi này, thế là liền phải trả giá đắt!" Ngữ khí nói chuyện của Quách Thanh sư tỷ rất là không quan trọng.
Ngược lại là một câu nói kia của nàng, khiến cho Phương Quý nghĩ đến một vấn đề: "Nếu...đã phế đi, vậy sao không trở về tiên môn?"
Hắn đã ý thức được, ở trong những người này, đại bộ phận đều là bị trọng thương, cho nên thất vọng, nhưng những thương thế này, cũng chưa hẳn là không thể chữa trị, sau khi trở về tiên môn, tiến hành trị liệu, có lẽ là còn có khả năng khôi phục, càng là có một số người, lúc đầu ở trong tiên môn đã rất có nội tình, nếu như trở về trong tiên môn, cho dù trị liệu không tốt, cũng có người bảo hộ, còn hơn là chịu khổ ở nơi này!
"Nếu đã tiến vào Tôn Phủ, làm sao có thể tuỳ tiện rời đi?" Quách Thanh sư tỷ nói rất thản nhiên, cười nói: "Quy củ của Tôn Phủ, thế nhưng là nổi tiếng nghiêm khắc!"
"Vậy thì cũng không thể buộc mọi người ở đây chứ..." Phương Quý không nhịn được trở nên tức giận, nói: "Tôn Phủ ngay cả một chút đạo lý này cũng đều không giảng?"
Ở mấy chiếc bàn bên cạnh, có người nghe được thanh âm của Phương Quý, ngược lại là có một chút ngoài ý muốn, sau đó đều lộ ra nụ cười vui mừng, quay đầu nhìn nhau một cái, cũng không có ai nói gì, nhưng đều tán dương nhìn Phương Quý một chút, Quách Thanh sư tỷ vào lúc này cũng nghiêm túc nhìn Phương Quý một chút, một lát sau, mới cười nói: "Sư đệ, ngươi không hổ là đệ tử của Thái Bạch Tông chúng ta, ngươi rất không tệ!"
"Bất quá ngươi đã nói sai một câu!" Nàng tiếp tục nói: "Tôn Phủ vẫn giảng đạo lý, còn cho rất nhiều cơ hội..."
Phương Quý nhìn sang nàng, rất là hiếu kỳ.
Cũng đúng vào lúc này, ở ngoài tiệm bỗng nhiên truyền đến một chút thanh âm ồn ào, chỉ nghe có người đang hô hào: "Những người kia lại tới rồi..."
Nghe được thanh âm kia, đám người ở trong tiệm đều khẽ giật mình, đứng dậy.
Sắc mặt của Quách Thanh cũng lập tức hơi đổi, nói: "Phương sư đệ, ngươi tới rất vừa vặn, có trò hay để nhìn!"
Phương Quý nhìn qua khuôn mặt của bọn hắn, thần sắc của từng người không đồng nhất, có người rất là âm trầm, nhưng cũng người lộ ra vẻ mặt vui mừng, có người lại chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lập tức nổi lòng hiếu kỳ, hỏi: "Kẻ tới là ai, làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"
"Không phải đã nói Tôn Phủ cho rất nhiều cơ hội hay sao?" Quách Thanh sư tỷ nói: "Đây cũng là một cái trong đó!"
Phương Quý lập tức nổi lòng hiếu kỳ, lại xé một cái chân gà, đi theo sau lưng Quách Thanh sư tỷ ra bên ngoài.
Chỉ thấy ở trong toàn bộ hẻm nhỏ đều trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đi ra từ trong phòng ốc thấp bé, tụ hợp vào dòng người đi đến đầu con hẻm nhỏ, ở trong đó còn có tên què Khúc Thần Hành vội vội vàng vàng kéo quần lên chạy ra cùng với nữ tử xấu xí lộ ra vẻ mặt bất mãn, con hẻm nhỏ nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt và đông đúc, Phương Quý cùng với Quách Thanh sư tỷ cũng chậm rãi đi tới đầu con hẻm nhỏ.
Chỉ thấy ở đầu con hẻm nhỏ, đã có một đống người, vây quanh mấy vị thiếu niên Tôn Phủ, có nam có nữ, ở bên cạnh bọn họ, lại có một nam tử mập mạp cười nói: "Chư vị đồng đạo, bây giờ thế nhưng là ngày tốt lành, mấy vị tiểu quý nhân tâm huyết dâng trào, muốn tới nơi này luận bàn kiếm đạo, ai nguyện ý luận bàn, liền có một trăm khối linh thạch, nếu như thắng, liền có ba trăm khối linh thạch!"
"Luận bàn kiếm đạo?" Phương Quý nghe lời nói của nam tử mập mạp kia, không khỏi cảm thấy nao nao, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, mấy vị thiếu niên Tôn Phủ kia, thoạt nhìn đều là cảnh giới Dưỡng Tức, mà ở trong Hẻm Phế Nhân, lại cơ hồ không có tu sĩ Dưỡng Tức, những thiếu niên Tôn Phủ này, cũng phải hết lần này tới lần khác chạy đến nơi đây tìm người để ma luyện kiếm đạo?
Hơn nữa một lần xuất chiến, chỉ có một trăm khối linh thạch, bố thí cho ăn mày sao?
Hắn thầm nghĩ ở trong lòng: "Tu sĩ Trúc Cơ nào sẽ không coi trọng thân phận như vậy, vì một trăm khối linh thạch mà..."
"Ta nguyện ý xuất thủ!"
"Còn có ta!"
"Vân Nhai Tử đến từ Thiên Nam kiếm phái, rất giỏi kiếm đạo!"
Trong lòng còn chưa nghĩ xong, hắn liền chợt thấy ở trong đám người, lập tức có rất nhiều người nhảy ra.
Phương Quý lập tức ngây ngốc một chút: "Thật là không có cốt khí, chẳng lẽ tu sĩ Trúc Cơ sẽ không cần mặt mũi sao?"
Chỉ là một trăm khối linh thạch mà thôi...
Sự nhiệt tình của các tu sĩ chung quanh khiến cho Phương Quý cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá cũng đúng vào lúc này, ngược lại là liếc qua sư tỷ nhà mình, chỉ thấy nàng đang tràn đầy khinh thường nhìn vào trong sân, liền lập tức hiểu rõ, vì một trăm khối linh thạch mà xuất thủ là không mất mặt, nhìn vị sư tỷ nhà mình này, có bản sự lớn như thế, trên người không phải cũng chỉ có năm mươi khối linh thạch thôi hay sao?
Nói như vậy, một trăm khối linh thạch xuất thủ một lần, cũng coi như không lỗ!
Huống hồ thắng còn được ba trăm khối linh thạch...
Tu sĩ Trúc Cơ, làm sao có thể thua?
Nam tử mập mạp kia thấy có nhiều người hưởng ứng, lập tức tràn đầy vui mừng, liếc mắt nhìn những người kia, liền chọn mấy người liên tiếp, quần áo của những người này khác biệt, đều là người có vẻ hơi chán chường, nhưng bọn hắn đều là những người có đôi mắt sắc bén và vòng eo thẳng tắp, đây cũng là dáng vẻ của những người đã bỏ ra công phu trên kiếm đạo, giống như Phương Quý thì không có, Thái Bạch Cửu Kiếm không coi trọng điều này.
"Luận bàn cùng với các tiểu quý nhân, các ngươi cũng đã biết được quy củ, các tiểu quý nhân không phải là tới chơi đùa với các ngươi, cho nên lúc động thủ, không thể lười biếng, hãy xuất ra bản lĩnh thật sự của các ngươi, cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội, tiểu quý nhân Tôn Phủ một lòng cầu đạo, coi như bị các ngươi làm bị thương, cũng sẽ không nổi giận, ngược lại là sau khi các ngươi thắng, sẽ còn cho các ngươi thêm tiền thưởng..."