Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Thiên Kiêu Chân Chính

Chương 467: Thiên kiêu chân chính Chương 467: Thiên kiêu chân chính

"Ồ, bên kia chính là Phương Quý - tiểu thiên tài Tây Phương Thần Điện trước đó có một chút tên tuổi, thế mà lại đi cùng với huyết mạch Tôn Phủ..."

"Nào chỉ là bọn hắn, Trường Lưu công tử, Đổng Mộc Duyên, Lữ Chân Cầm, Lục Đạo Duẫn của Tây Phương Thần Điện, Kiều Tri Họa, Kim Đại Công, Chương Cầu Ngư của Bắc Phương Thần Điện, Vân Lĩnh Chi, Tô Tịnh, Phan Mậu, Cát Tàng của Đông Phương Thần Điện...ha ha, không biết phải kể tới bao giờ mới xong, bây giờ chính là thịnh sự Tôn Phủ, ai sẽ ngoan ngoãn ở lại Thần Huyền Thành, chỉ sợ là ở trong bốn điện Thần Huyền Thành, tất cả thiên kiêu đều đã đi tới..." Có người cảm khái, thở dài: "Lần này, chỉ sợ là đại hội thiên kiêu..."

"Ha ha, chỉ sợ cũng chưa chắc..." Vào lúc này, cũng có một người cầm quạt nở nụ cười lạnh.

Người trước kinh ngạc, hỏi: "Nhân tài nhiều như vậy, cao thủ bốn điện, đếm mãi không hết, còn không được tính là đại hội thiên kiêu?"

Người kia cười lạnh nói: "Nhân tài đông đúc ngược lại là thật, đại hội thiên kiêu thì lại không được tính, bây giờ ở trong giới tu hành, hai từ thiên kiêu đã sớm được sử dụng quá đà, động một chút lại thiên kiêu này, thiên kiêu kia, nghe rất khó chịu, người không biết còn tưởng rằng là thiên kiêu đi đầy đất!"

Người trước bất đắc dĩ cười nói: "Vậy thì ngươi thử nói xem dạng gì mới được tính là thiên kiêu?"

Người kia thở dài: "Trổ hết tài năng trong người cùng thế hệ, nắm giữ tài nghệ trấn áp quần hùng, mới được tính là thiên kiêu, những người mà ngươi mới vừa nói này, đều là những người có thanh danh có phần thịnh trong tu sĩ Bắc Vực mấy năm gần đây, so với những kẻ tiến vào Tôn Phủ đã phai mờ, thậm chí là so với những người luân lạc ở trong Hẻm Phế Nhân kia, bọn hắn miễn cưỡng có thể dính được một chút đến hai chữ thiên kiêu, nhưng nếu như so sánh cùng với huyết mạch Tôn Phủ thì sao?"

Lời vừa nói ra, cũng làm cho trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

"Tư chất của tu sĩ Bắc Vực, so với huyết mạch Tôn Phủ là kém quá xa..." Người kia nặng nề thở dài, nói: "Tu sĩ Bắc Vực không cố gắng, có thể chân chính bộc lộ tài năng cơ hồ là không có, những người ngươi nói vừa rồi kia, nhiều nhất cũng chỉ là không tệ mà thôi, sao có thể xứng với hai chữ thiên kiêu, giống như trước đó ở trong Tây Phương Thần Điện, nghe nói là sinh ra một vị thiên kiêu kỳ tài, gọi là Ngọc Diện cái gì Lang Quân, chúng tu sĩ Bắc Vực chúng ta nói chuyện, cũng đều cảm thấy rất là hâm mộ, nhưng trên thực tế thì sao, đó chẳng qua là một đứa nhỏ miệng lưỡi lưu loát mà thôi, lúc luận đạo nói đến thiên hoa loạn trụy, chính mình lại có thể tu luyện tới trình độ gì?"

"Cho nên, người ta có thể khen ngợi, nhưng nếu chúng ta tưởng thật, vậy thì thực sự là một trò cười..."

Lời này được thốt ra, người ở chung quanh nghe được đều có cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đó lại là sự thật.

Ở trong những tu sĩ Bắc Vực tại đây, đúng là có không ít người bộc lộ tài năng ở trong Tôn Phủ, bọn hắn phần lớn là Thần Đạo Trúc Cơ, lại nhận được tài nguyên của Tôn Phủ, tiền đồ tự nhiên rất rộng lớn, khiến cho người ta rất là hâm mộ, ở dưới cái nhìn của đại bộ phận tu sĩ Bắc Vực, những người này cũng thực sự được gọi là thiên kiêu.

Nhưng so sánh cùng với huyết mạch Tôn Phủ, bọn hắn lại có thể được tính là cái gì?

Ở trong một mảnh trầm mặc, vẫn còn có người không cam lòng, nói: "Tu sĩ Bắc Vực, tư chất chưa hẳn đã kém như vậy..."

Người cầm quạt cười lạnh nói: "Nếu như không có kém như vậy, vậy vì sao không có chân chính trổ hết tài năng?"

Người không cam lòng suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra lời nào để đáp trả, trong lòng lập tức cảm thấy buồn bực, người cầm quạt thì nở nụ cười lạnh, nói: "Phần chênh lệch ở trong tư chất này là có thể nhìn thấy được rõ ràng, chỉ mạnh miệng thì có thể làm được cái gì?"

Mọi người chung quanh đang ở trong một mảnh ngột ngạt, bỗng nhiên có người liếc thấy một màn ở nơi xa, lập tức giật mình nói: "Mau nhìn..."

Những người khác cũng vội vàng nhìn sang, sau đó liền thấy ở phương nam xa xa, đang có mấy chiếc thuyền pháp chậm rãi lái tới, bọn hắn tới chậm hơn so với người khác một chút, thuyền pháp cũng lộ ra vẻ xa hoa hơn, không có dừng ở sơn cốc nơi xa giống như những thuyền pháp khác, mà là chậm rãi lái tới, các tu sĩ ở trước màn sáng đang chờ tiến vào khu vực săn bắn thấy được, trong lòng lập tức đều run lên, đoán được lai lịch của đối phương.

"Nhìn thấy không? Nhìn thấy không?" Người cầm quạt tràn đầy kích động, run giọng nói: "Thiên kiêu chân chính đã tới rồi..."

"Chen lấn cái gì chứ, chú ý tới phong phạm một chút có được hay không..."

Sau khi thuyền pháp của đám người Phương Quý hạ xuống, cũng đã dẫn phát không ít ánh mắt chú ý, trong đó đại bộ phận đều là tu sĩ Tây Phương Thần Điện, những người này lúc đầu cho rằng Phương Quý đã bị những tiểu thiên kiêu Tôn Phủ kia xa lánh, đã xuống dốc, trong lòng có không ít cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Phương Quý lại xuất hiện ở bên ngoài khu vực săn bắn cùng với đám người Thanh Vân Gian, lại lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn tới, có kinh ngạc, có không hiểu, có chần chờ!

Phương Quý cũng không biết ý nghĩ phức tạp ở trong lòng của những người này, chẳng qua là cảm thấy nhiều người nhìn chính mình như vậy, đó thật sự là một kiện sự tình tương đối có mặt mũi, liền cố ý chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn lên trời, lộ ra thần sắc lãnh ngạo, để cho những người kia nhìn càng thêm rõ ràng hơn một chút.

Chính mình tốt xấu ở trong Tôn Phủ cũng có một chút danh tiếng, những người kia hẳn là có một loại cảm giác thấy được thiên kiêu?

Trong lòng của hắn nghĩ thế, vạt áo tung bay càng phiêu dật, tự có chín phần thần uẩn của tông chủ Thái Bạch Tông!

Bất quá vẫn còn chưa qua bao lâu, đột nhiên đám người rối loạn một trận, người bên ngoài lập tức chen chúc tới, làm cho hắn lảo đảo, kém chút nữa ngã sấp xuống, phong độ hoàn toàn biến mất, lập tức thẹn quá hoá giận, liền kêu lớn lên ở trong đám người.

"Phương huynh, im lặng!"

Thanh Vân Gian ở bên cạnh nghe thấy được, vội vàng quát khẽ nhắc nhở hắn, Phương Quý cũng phát giác ra sắc mặt khác thường của Thanh Vân Gian, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ba chiếc thuyền pháp hoa lệ đang chậm rãi bay tới từ trong khe núi, những thuyền pháp này bay thẳng đến gần đây vẫn không có dừng lại, đám tu sĩ chung quanh đành phải lui lại, nhường đường cho thuyền pháp, lập tức lại khiến cho Phương Quý bị đẩy lui mấy bước.

"Đó là người nào, thuyền pháp làm sao lại bay tới nơi này?" Phương Quý đã cảm thấy rất bất mãn, thấp giọng la hét, cũng có một chút hiếu kỳ nhìn sang thuyền pháp.

Chỉ thấy thuyền pháp bay thẳng đến phía dưới sườn núi, vừa dừng lại, khoang thuyền trên chiếc thuyền bên trái mở ra, bên trong có một nữ tử mặc áo bào màu hồng đi ra, nàng có bộ dáng khoảng 20 tuổi, khí chất ấm áp, làn da trắng noãn, giống như là có thể bóp ra nước, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại có một loại điềm tĩnh, trên người dường như mang theo một loại mị lực vô hình, sau khi nàng đi ra khỏi khoang thuyền, ánh mắt nhẹ nhàng xoay chuyển, tất cả mọi người ở chung quanh liền đều trở nên im lặng.

Bình Luận (0)
Comment