Có không biết bao nhiêu ánh mắt đều ngơ ngác tập trung lên trên người của nàng, ánh mắt cũng đều không nỡ dời đi chỗ khác một chút.
Nữ tử kia đi xuống thuyền pháp, đan hai tay với nhau, giữ ở phía trước bụng dưới, yên lặng chờ đợi.
Cũng không biết vì sao, động tác của nàng rõ ràng rất đơn giản, hết lần này tới lần khác mỗi một cái cử động cũng đều có mị lực không có cách nào hình dung, hấp dẫn lấy ánh mắt của mỗi người, kỳ thật ở bên cạnh nàng còn có bốn ~ năm người đi theo xuống, lại không thể che lấp hào quang sáng chói của nàng một chút nào.
"Nữ tử kia là ai, nhìn qua thật xinh đẹp..." Phương Quý ở phía xa xa trông thấy, cũng không nhịn được mà nói một tiếng, không che giấu ánh mắt thưởng thức của chính mình một chút nào.
Nhưng đám người Bạch Thiên Anh nghe hắn nói, sắc mặt lại đều hơi đổi một chút, ho nhẹ một tiếng nói: "Phương huynh đừng có nói loạn, vị kia là Thanh Vân Linh Ngọc tỷ tỷ của Thanh Vân gia, con gái của gia chủ Thanh Vân gia, nàng bây giờ đã có tu vi Trúc Cơ cao giai, tuổi tác không lớn, thiên tư lại vô địch, từng lập nên chiến công hiển hách, được mọi người xưng là đệ nhất Kim Giáp Bắc Phương Thần Điện, cũng là một trong bốn đại thiên tài Tôn Phủ An Châu..."
"Họ Thanh Vân?" Phương Quý nghe thế, cảm thấy nao nao, hỏi Thanh Vân Gian ở bên cạnh: "Là thân thích nhà ngươi?"
Sắc mặt của Thanh Vân Gian đỏ lên, khó nén vẻ hâm mộ trong đáy mắt, nói: "Nàng là đường tỷ của ta, chỉ là nàng chính là trưởng nữ đích mạch của Thanh Vân nhất mạch tại Tôn Phủ An Châu, lại là tuyệt đỉnh thiên tài, ta chỉ có một chút thân phận như thế, làm sao dám tự xưng là thân thích của nàng?"
"Có cơ hội ngươi hãy giới thiệu cô ấy cho ta..." Phương Quý nhếch miệng, lập tức khiến cho đám người Bạch Thiên Mặc, Huyền Nhai Ngọc ở chung quanh trợn mắt nhìn.
Nhưng còn không đợi bọn hắn nói hết lời, chỉ thấy trên một chiếc thuyền pháp màu xanh ở bên phải, cũng đang có một người đi xuống.
Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen, vác trường thương trên vai, có tuổi tác trên dưới hai mươi, trên mặt dường như mãi mãi cũng không lộ vẻ gì, giống hàn băng vậy, sau khi đi xuống từ trên thuyền pháp, vô luận đi tới nơi nào, đều lập tức có người tránh ra cho hắn một con đường, thậm chí ngay cả những đồng bạn từ trên thuyền pháp đi xuống theo hắn kia, cũng không dám tới gần hắn trong vòng một trượng!
Tạo ra cho người ta một loại cảm giác giống như là tới gần hắn một chút liền sẽ bị thụ thương vậy.
Chúng tu sĩ ở chung quanh nhìn thấy hắn đi xuống, liền lập tức rối loạn một trận, có không biết bao nhiêu người đều vội vàng cúi đầu.
Vừa rồi vị Thanh Vân Linh Ngọc kia xuất hiện, khiến cho người ta không nỡ dời ánh mắt, nhưng nam tử này vừa xuất hiện, lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Đệ nhất Kim Giáp Đông Phương Thần Điện Huyền Nhai Cổ Nguyệt cũng tới, trời ạ, lúc này hắn đến, chỉ sợ sẽ cùng với Thanh Vân gia Linh Ngọc tiên tử trực tiếp chiếm đi hai cái danh ngạch trong 3 vị trí đầu, còn có ai dám tranh cùng bọn với hắn?"
"Không thể tranh, không thể tranh, tranh cùng với Linh Ngọc tiên tử ngược lại là không sao, tranh cùng với Cổ Nguyệt công tử, sẽ bỏ mệnh..."
Ở trong một mảnh nghị luận, người ở trên chiếc thuyền pháp ở giữa cũng đã đi xuống, nằm ngoài dự liệu chính là, đi xuống từ trên chiếc thuyền pháp kia, lại là một thiếu niên mặc áo bông thật dày, nhìn qua bất quá chỉ 11~12 tuổi, lại còn nhỏ hơn một chút so với Phương Quý, hắn nhẹ nhàng ho khan, được một nữ tử trên mặt thoa son phấn thật dày dẫn xuống thuyền pháp, sau đó thành thành thật thật chờ ở một bên.
Tuổi của hắn nhỏ như vậy, thân phận lại cân bằng cùng với Thanh Vân Linh Ngọc và Huyền Nhai Cổ Nguyệt, đã là một màn khiến cho người ta ngoài ý muốn.
Đám tu sĩ chung quanh nhìn thấy hắn, rất nhanh liền đã có người thấp giọng nghị luận đối với người bên cạnh: "Bốn đại thiên kiêu Tôn Phủ An Châu, đã có ba người tới, vị trước mắt này, chính là người thần bí nhất ở trong bốn đại thiên kiêu kia, Thương Nhật Bạc, tuổi tác của hắn mặc dù không lớn, lại có huyết mạch cường hoành trời sinh, nghe nói là lực lượng của Đế Tôn đại nhân đã thức tỉnh ở trên người của hắn, tiềm lực căn bản không phải là thường nhân có khả năng tưởng tượng, chỉ bất quá, tư chất của hắn mặc dù nghịch thiên, nhưng lại người yếu nhiều bệnh bẩm sinh, bình thường chỉ tĩnh dưỡng ở trong tộc, không có tiến vào Thần Điện hiệu lực!"
Mọi người chung quanh nghe thế, đều là thấp giọng cảm khái, nhưng lại nhẫn nại không nói, giống như là sợ bị ba người bọn họ nghe được vậy.
Bất quá, chỉ là thấy được ba vị thiên kiêu này là còn chưa đủ, đã có không biết bao nhiêu người nhón mũi chân lên, nhìn về phía hậu phương.
Ba vị này đều đã tới, vậy vị cuối cùng ở đâu?
Cũng không có để cho bọn hắn chờ mong quá lâu, sương sớm ở phía xa xa chậm rãi bị đẩy ra, có một chiếc thuyền pháp mang theo quang mang mặt trời mới mọc, chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người, là một chiếc thuyền pháp còn to lớn hơn ba chiếc thuyền pháp kia, phong cách cổ xưa thê lương, gắn đầy đạo văn, ngay trên đầu thuyền, có một vòng văn huy trồi lên biển mây mặt trời mới mọc, đó chính là tộc huy của Bạch Thiên gia trong bốn đại họ Tôn Phủ...
"Rào" một tiếng, tất cả mọi người vào lúc này đều kích động.
Trong đám người, có thể nhìn thấy một nam tử cầm cây quạt trong tay kích động kêu to: "Tới, Bạch Thiên công tử quả nhiên đã đến rồi!"
"Ta biết ngay, bực thịnh sự này, hắn cũng nhất định sẽ xuất hiện..."
Theo đám người kinh hô, chúng tu sĩ vừa rồi bởi vì ba thuyền thuyền pháp kia bay tới mà lui về phía sau, lúc này thậm chí còn có một loại ý tứ muốn đi về phía trước nghênh đón, muốn đi thẳng đến trước chiếc thuyền pháp kia để nghênh đón, chỉ bất quá, cũng chỉ mới bước ra được mấy bước, ở trên ba chiếc thuyền pháp trước đó, liền có rất nhiều người dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, lập tức khiến cho những người này ý thức được thân phận của mình, dừng bước chân.
Mà ở bên cạnh ba chiếc thuyền pháp kia, ba vị thiên kiêu Thanh Vân Linh Ngọc, Huyền Nhai Cổ Nguyệt, Thương Nhật Bạc, thì đồng thời đạp không mà lên, đi tới phía trước chiếc thuyền pháp to lớn, ba người đồng thời khom mình hành lễ, nói: "Cung thỉnh Bạch thiên sư huynh!"
"Ta đến chậm một chút, cũng đã làm cho các ngươi đợi lâu!"
Ở trong thuyền pháp to lớn, một nam tử mặc áo bào trắng như tuyết đi ra, chỉ thấy dáng người của hắn cao ráo, khí chất xuất trần, hai mắt hẹp dài, dường như luôn luôn mang theo một chút ý cười, sau khi đi ra khỏi thuyền pháp, liền gật đầu nhẹ đối với ba người Thanh Vân Linh Ngọc cùng với Huyền Nhai Cổ Nguyệt, Thương Nhật Bạc ở phía ngoài, chậm rãi đạp không mà tới.
"Đạo Sinh, ngươi hãy đi lên đây nói chuyện!" Ở chỗ cao nhất trên núi, có một thanh âm hùng hồn truyền tới, đám người kinh hãi, người nói chuyện đương nhiên là tôn chủ.
"Vâng!" Nam tử mặc áo bào trắng kia nhẹ nhàng gật gật đầu, liền trực tiếp đạp trên hư không, từng bước một đi về phía đỉnh núi.
Ở chung quanh có không biết bao nhiêu người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, hắn vừa xuất hiện, không nói đến ba vị thiên kiêu khác đồng thời nghênh đón hắn, liền ngay cả tôn chủ cao cao tại thượng, cũng lập tức nhìn thấy hắn, hơn nữa còn coi hắn như là con cháu gọi đi qua nói chuyện, đây là vinh quang cỡ nào?