Bạch Thiên Mặc nghe hắn hỏi, sắc mặt dần dần thay đổi theo thời gian.
Người ở chung quanh nghe hai người bọn hắn nói chuyện, lúc này mới phản ứng lại.
Nhất thời ở trong ánh mắt nhìn về hướng Phương Quý, ngược lại là có một loại kính sợ sự cao thâm khó lường của hắn...
Sự tình luận đạo mà Phương Quý nói, đám người tự nhiên vẫn còn nhớ kỹ, lúc ấy Phương Quý bác bỏ Bạch Thiên Mặc á khẩu không trả lời được, thua trận, Bạch Thiên Mặc mặc dù thừa nhận Phương Quý luận đạo thắng, nhưng lại một mực không phục, thái độ của hắn đối với Phương Quý cũng là bởi vì vậy mà tới.
Nhưng ai có thể ngờ được, Phương Quý không chỉ luận đạo thắng, càng là sau khi trở về, cũng tìm hiểu pháp này, tu luyện ra một đạo huyền pháp khác, đều là lấy Thái Ất Kim Kiếm Quyết làm cơ sở, nhưng kết quả tu luyện ra được lại hoàn toàn khác biệt, càng mấu chốt hơn chính là, nếu bàn về ai mạnh ai yếu, như vậy vừa rồi từ trên kết quả xuất thủ mà nói, Bạch Thiên Mặc chém năm đầu Ma Linh, mà Phương Quý lại chém tám đầu Ma Linh...
Dùng cách làm này để khiến cho đối thủ tin phục, đúng là chưa bao giờ nghe nói qua...
Càng quan trọng hơn là, cần phải có bao nhiêu lòng tin với chính mình, mới có thể dùng loại phương pháp này?
Tu hành tại cảnh giới Trúc Cơ, con đường tu luyện của đại đa số người chỉ bất quá là một đạo huyền pháp thích hợp nhất với chính mình mà thôi, coi như là có tư chất tốt hơn, bất quá cũng chỉ là chủ tu một đạo huyền pháp, lại có thêm mấy đạo huyền pháp phụ trợ, mỗi một đạo đều phải ngàn chọn vạn chọn...
Mà Phương Quý, thế mà tùy tiện tu luyện một đạo, hơn nữa lại tu luyện đến trình độ cao thâm như vậy?
Liền ngay cả Bạch Thiên Mặc, sắc mặt vào lúc này cũng rất nghiêm túc, sau đó dần dần xuất hiện vẻ kính nể.
"Ai mạnh hơn, cần phải đánh qua mới biết được!" Hắn trầm mặc thật lâu, mới bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhìn về phía Phương Quý, nói: "Bất quá nhìn thấy pháp môn của Phương huynh, liền ngay cả ta cũng không thể không thừa nhận, lời Phương huynh nói lúc ấy đều là rất có đạo lý, khiến cho ta có xúc động rất lớn, chỉ có thể chê cười ta trước đây còn đã từng hoài nghi thiên tư của Phương huynh, muốn khảo nghiệm ngươi, hiện tại xem ra, quả nhiên là có một chút không biết trời cao đất rộng..."
Đám người nghe lời ấy, lập tức có một chút ngoài ý muốn, lấy ngạo khí của Bạch Thiên Mặc mà nói lời này, thực sự là nằm ngoài dự liệu.
"Phương huynh, ta đã gặp qua không ít kỳ tài ngộ pháp, bàn về huyền pháp kinh nghĩa, thao thao bất tuyệt, thiên hoa loạn trụy, nhưng cuối cùng tu luyện thành công, thực sự lác đác không có mấy, duy chỉ có Phương huynh, vốn không phải là huyết mạch Tôn Phủ, lại không phải là Thần Đạo Trúc Cơ, lại dựa vào lĩnh ngộ đối với huyền pháp của chính mình, tu thành hai đạo huyền pháp lợi hại như thế, Thanh Vân Gian đối với ngươi, chỉ có hai chữ bội phục..."
Thanh Vân Gian ở bên cạnh cũng mở miệng vào lúc này, không che giấu vẻ tán thưởng trong đáy lòng mình một chút nào.
Mà ở bên cạnh bọn hắn, Bạch Thiên gia tỷ muội mặc dù không có mở miệng, nhưng trong ánh mắt nhìn qua Phương Quý, lại dường như có một chút tia sáng đang lóe lên, tu vi của mấy người Huyền Nhai Ngọc vốn còn thấp hơn hai người Thanh Vân Gian cùng với Bạch Thiên Mặc một chút, trong lòng tự nhiên càng bội phục hơn.
"Ha ha, cũng bình thường mà thôi..." Nhìn một mảnh ánh mắt khâm phục ở chung quanh, Phương Quý có một chút ngượng ngùng, mà nói thêm nữa cũng sợ lộ tẩy, liền khoát tay áo, cười lớn đi thẳng về phía trước, để lại cho đám người một cái bóng lưng tiêu sái, thanh âm truyền trở về từ xa xa: "Đi thôi, còn có rất nhiều Ma Linh cần phải chém giết, không nên lãng phí thời gian khen ngợi nhau...có thể nói ở trên đường đi!"
Đám người nghe vậy, liền cũng đều đi theo sau, lòng khinh thường đối với Phương Quý trước đây đã sớm tan thành mây khói.
Mà vào lúc này, Bạch Thiên Tuyết rơi vào phía sau, lại lặng lẽ đi tới bên cạnh Thanh Vân Gian, tò mò hỏi: "Thanh Vân huynh, Phương huynh thi triển một đạo huyền pháp chém tám đầu Ma Linh, đã là kinh tài tuyệt diễm, chính là những vị Thần Đạo Trúc Cơ xuất thân từ tiên môn kia, chỉ sợ cũng không hơn được, ta coi như là thi triển bí pháp Tôn Phủ, cũng không nói chắc là đã có thể thắng hắn...nhưng vừa rồi ta lại nghe được ngươi nói, hắn còn giống như là chưa dốc hết toàn lực?"
"Ngươi hãy tạm chờ đợi đi!" Thanh Vân Gian trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Không nói những cái khác, nhưng ta biết Phương huynh tuyệt đối không chỉ có tu luyện hai đạo huyền pháp này, ta không nghi ngờ hắn học trộm kiếm đạo của Bạch Thiên Quân cũng là bởi vì điểm này, dạng thiên tư này, làm sao còn phải học trộm người khác?
Hành trình trừ ma tại Vân Quốc được tiếp tục, tòa thành trì nho nhỏ này, cũng chỉ là món ăn khai vị mà thôi, chỉ là sau khi trải qua chuyện này, thái độ của những thiên kiêu Tôn Phủ này đối với Phương Quý đã thay đổi rất nhiều, lòng khinh thị cùng với khảo hạch hắn trước đó đã không còn nữa, coi như là vào thời điểm nói chuyện, cũng nhiều hơn mấy phần khách khí cùng với tôn trọng, nhất là Bạch Thiên gia tỷ muội, trên đường đi luôn luôn len lén nhìn Phương Quý.
Mà đám người Bạch Thiên Mặc, thì lại khác biệt cùng với các nàng, sau khi tôn trọng cùng với khách khí đối với Phương Quý, thì vẫn mang theo mấy phần tâm tư so đấu, bọn hắn tán thành thực lực của Phương Quý, nhưng cũng không có nghĩa là bọn hắn sẽ thật sự cảm thấy mình thua Phương Quý, cho nên vào lúc tiếp tục xuất phát vào sâu trong Vân Quốc, bọn hắn gặp phải Ma Linh cũng đều giành xuất thủ trước, phảng phất như muốn mượn điều này để chứng minh với Phương Quý...
Ngươi rất mạnh, ta cũng không kém!
Chỉ bất quá một tới hai đi, bọn hắn ngược lại là càng thêm sợ hãi than thở đối với thực lực của Phương Quý.
Tiến vào Vân Quốc đã được khoảng chừng một ngày thời gian, bọn hắn cũng tuần tự gặp được bốn ~ năm nhóm Ma Linh, ít thì hai ~ ba đầu, nhiều thì bốn ~ năm mươi đầu, vào lúc này, tự nhiên cũng không có khiêm nhượng gì, sau khi gặp được Ma Linh liền nhanh chóng lựa chọn mục tiêu xông lên phía trước, trừ phi là người nào đó gặp nạn kêu cứu, hoặc là gặp phải Ma Linh thực sự quá mạnh, bằng không thì bọn hắn cũng sẽ không giúp đỡ lẫn nhau.
Có thể giết được bao nhiêu, đều dựa vào bản sự cá nhân.
Mà sau từng tràng đại chiến, thực lực giữa bọn hắn cũng lộ ra chênh lệch.
Sau một ngày thời gian, trên quyển trục của Phương Quý đã có trọn vẹn hơn 110 ấn ký hoa sen màu đen, đại biểu hắn đã chém giết hơn một trăm đầu Ma Linh, gần với hắn là Bạch Thiên Mặc, chém hết thảy 96 đầu Ma Linh, thứ ba là Thanh Vân Gian, cũng chém giết hơn tám mươi đầu, ít nhất thì là Bạch Thiên Anh, bây giờ nàng chỉ mới chém giết mười một đầu Ma Linh, còn không bằng số lẻ của Phương Quý.
Mà càng mấu chốt hơn là, sau khi Phương Quý chém giết nhiều Ma Linh như vậy, thế mà ngay cả một chút thương thế cũng không có, điều này liền càng làm cho đoàn người cảm thấy Phương Quý có một chút cao thâm khó lường, phải biết rằng ngay cả hai người Huyền Nhai Ngọc cùng Thương Nhật Hóa, cũng có lúc nhất thời chủ quan, chịu một chút vết thương nhẹ, Bạch Thiên Anh càng là có một lần suýt nữa ngay cả mạng nhỏ cũng đều mất đi, vẫn là Phương Quý xuất thủ kịp thời kéo nàng ra từ trong miệng của Ma Linh.