Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477: Pháo Hoa

Chương 477: Pháo hoa Chương 477: Pháo hoa

"Một thân bản lĩnh này của Phương huynh, quả nhiên là cao thâm mạt trắc..." Đối mặt với cái kết quả này, coi như là Bạch Thiên Mặc, trong lòng cũng ẩn ẩn chịu phục.

Dọc theo con đường này, Bạch Thiên Mặc vì để chứng minh chính mình, mỗi khi gặp Ma Linh, luôn luôn xông về phía trước, nhưng kết quả là, mỗi khi hắn dốc hết toàn lực chém giết Ma Linh, vừa quay đầu lại luôn luôn trông thấy ở bên cạnh Phương Quý, đã sớm có hoa sen màu đen nở rộ đầy đất.

Hắn còn có mấy lần tận lực dừng tay, quay đầu quan sát Phương Quý đại chiến cùng với Ma Linh, chỉ thấy Ma Sơn màu đen xoay chuyển ở quanh người Phương Quý, trấn áp hư không, Thái Ất Kim Khí linh động bay múa, nhanh như thiểm điện, bất luận là gặp phải bao nhiêu đầu Ma Linh, cũng đều không hề sợ hãi tiến hành nghênh đón, Ma Sơn màu đen trấn áp, Thái Ất Kim Khí thu hoạch, chiến đấu kết thúc trong chốc lát, phần thong dong cùng với thành thạo điêu luyện kia, chính mình thực sự là kém hơn.

Thế là, phần ý tứ đọ sức ở trong lòng kia, cũng phai nhạt theo thời gian.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng chênh lệch còn ở đó, không thể làm như không nhìn thấy!

"Nếu như có thể một mực tiếp tục như vậy, chúng ta hẳn là đều có thể đạt được một cái thứ tự rất không tệ..."

Sau khi chém giết thêm một đợt Ma Linh, bọn hắn nghỉ ngơi ở trên một ngọn núi, trên mặt mặc dù ủ rũ, nhưng tâm tình lại đều rất không tệ, Huyền Nhai Ngọc cười nói: "Bằng vào bản sự của Phương huynh, ở trong ba ngày này, tối thiểu nhất cũng có thể chém giết ba ~ bốn trăm đầu Ma Linh, Bạch Thiên quân cùng với Thanh Vân huynh cũng sẽ không thấp hơn bao nhiêu, trong lần thượng thọ diễn võ này, hẳn là có khả năng tranh được vị trí cao..."

Những người khác nghe vậy, trên mặt cũng đều lộ ra một chút ý cười.

Lần này tiến vào khu vực săn bắn Vân Quốc, không sai biệt lắm có hơn ngàn tu sĩ Trúc Cơ, vị trí cao nà bọn hắn nói tới, chính là 300 vị trí đầu, dựa vào thực lực của bọn hắn, có thể tiến vào 300 vị trí đầu, đã là rất là khó được, mà chuyện này cũng chính là mục tiêu nguyên bản của bọn hắn...

"Chỉ tranh 300 vị trí đầu thì có thể làm được cái gì, không vào được 100 vị trí đầu, ngay cả ban thưởng đặc biệt cũng đều không có..." Phương Quý mở miệng vào lúc này, biểu hiện rất không hài lòng.

Người ở chung quanh nghe lời nói của Phương Quý, quay mặt lại nhìn nhau, sắc mặt lập tức có một chút xấu hổ.

Nếu như trước đó Phương Quý nói muốn tranh 100 vị trí đầu, bọn hắn có lẽ sẽ cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, thế nhưng mà bây giờ, ai dám nói lời này?

Nhưng không có cách nào, chẳng lẽ phía sau bọn hắn đều không chém giết Ma Linh, tặng toàn bộ cho Phương Quý?

Ngay từ đầu bọn hắn mời Phương Quý cùng nhau tiến vào khu vực săn bắn, còn cảm thấy có một chút ý tứ cất nhắc hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình có một chút liên lụy Phương Quý, bằng vào bản lãnh của hắn, nếu như xâm nhập vào Vân Quốc một mình, chỉ sợ là thành tích lúc này sẽ tốt hơn một chút?

Cũng ngay vào lúc mọi người nghị luận, chợt thấy ở phía phương bắc xa xa, có một đạo hào quang màu đỏ bay vào tầng mây, tách ra thành một đóa pháo hoa cực lớn, trong quang mang kia ẩn chứa một loại thần tính nào đó, dù là ở giữa tầng tầng sương mù đen, cũng có thể nhìn thấy từ phía xa xa!

"Cơ hội tới rồi..." Đám người thấy được đóa pháo hoa kia, lập tức đại hỉ, cũng đều có một chút trở nên hưng phấn.

Phương Quý vội hỏi thăm, rốt cuộc mới biết được nguyên lai đó là có người đang thả thần quang ra, triệu tập đám tu sĩ chung quanh đi qua trừ ma.

Vào lúc này toàn bộ Vân Quốc đều đã hóa thành Ma Vực, ma khí càng nặng, Ma Linh sinh sôi đi ra cũng càng nhiều, lúc này ai cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu Ma Linh du đãng tại cảnh nội Vân Quốc, tự nhiên cũng liền không biết mình gặp được bao nhiêu Ma Linh.

Bây giờ ở trong khu vực săn bắn, một đám tu sĩ vội vã đi tranh giành, chỉ e rơi vào tay của người bên ngoài, gặp phải ít Ma Linh, vậy thì ước gì được độc chiếm, chỉ e bị người khác đoạt đi, nhưng nếu như thật sự gặp phải quá nhiều Ma Linh, vào lúc chính mình không có khả năng ăn được, cũng chỉ có thể triệu tập đám tu sĩ chung quanh cùng nhau tới trừ ma, mọi người đều dựa vào bản sự, xem ai có chém giết càng nhiều là được, dù sao thì cũng tốt hơn so với nạp mạng!

Đương nhiên, nếu không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, thực lực chênh lệch quá xa, cũng sẽ không có người nỡ chia công lao cho người khác.

Đã có người thả tín hiệu, vậy liền nhất định là gặp được một lượng lớn Ma Linh!

"Chư vị, đã đến thời điểm phát tài!"

Đám người thấy thế, cực kỳ hưng phấn, lúc này liền vội vàng bay lên không, lao thẳng về phương bắc.

Rất nhanh, bọn hắn liền đã bay được gần trăm dặm đường, chỉ thấy ở phía trước đã xuất hiện một mảnh dãy núi liên miên, ở giữa dãy núi là một tòa thành lớn, trong cả tòa thành, bây giờ đã là khói đen cuồn cuộn, tiếng gào rú của Ma Linh không dứt, mà ở phía nam dãy núi kia, ở phía trên một ngọn núi, đã có ba ~ bốn mươi vị tu sĩ tụ tập, hơn nữa ở bốn phương tám hướng còn có người đang gấp rút ngự kiếm quang chạy tới.

"Tốt, lần này hẳn là sẽ phát tài?" Phương Quý nhìn một chút vào trong thành, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong thành kia ma khí ngập trời, giống như là một tòa núi lửa màu đen, giương mắt nhìn tới, lít nha lít nhít, chỉ sợ có không ít hơn ngàn đầu Ma Linh đang vãng lai bôn tẩu, cực kỳ đáng sợ.

"Thanh Vân huynh, các ngươi đã tới rồi sao, rất tốt, lần này sẽ có nắm chắc cao hơn!"

Còn không đợi đám người Phương Quý đáp xuống ngọn núi, liền thấy ở giữa ngọn núi kia, có một người trẻ tuổi đứng ở giữa đám người đi tới nghênh đón, chỉ thấy hắn khoác Kim Lũ Ngân Giáp trên người, tu vi Trúc Cơ trung giai, ở bên người cũng có mấy cỗ khí tức huyết mạch Tôn Phủ không tầm thường, bọn hắn dường như là người quen cũ cùng với đám người Thanh Vân Gian, vừa thấy được đám người Thanh Vân Gian đạp trên kiếm quang tới, lập tức mặt tràn đầy vui vẻ.

"Duy Tông huynh, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này, tình huống bây giờ là như thế nào?" Thanh Vân Gian cũng cười nghênh tiếp, mở miệng hỏi.

Dòng họ của người trẻ tuổi kia cũng là huyết mạch Tôn Phủ, mặc dù không phải là một trong bốn đại họ Tôn Phủ, bất quá hắn tuổi còn trẻ, liền đã là Kim Lũ Ngân Giáp, hơn nữa tu vi đã đạt đến Trúc Cơ trung giai, cũng đã vô cùng không tệ.

Bốn đại họ Tôn Phủ, chính là bốn tùy tùng đi theo Đế Tôn, cho nên hôm nay có địa vị tôn sùng, nội tình thâm hậu, bởi vậy phần lớn thiên kiêu kỳ tài, cũng xuất thân từ bốn đại họ. Trong những họ nhỏ và thế gia khác, không phải là nhân tài thì chỉ làm người phú quý, nhưng người có thể bộc lộ tài năng, thường thường cũng đều không kém.

Nam tử họ Duy Tông kia nhìn lướt qua mấy người sau lưng Thanh Vân Gian, cười nói: "Ta cùng với mấy vị đồng bạn chém giết Ma Linh xâm nhập vào Vân Quốc, chỉ sầu muộn vì Ma Linh quá ít, không kiếm được đại công, cũng không nghĩ tới, không cẩn thận lại phát hiện ra một tòa thành lớn như thế, phát hiện ra ở bên trong thế mà có một lượng lớn Ma Linh tụ tập, tính toán sơ bộ, tối thiểu cũng có hơn ngàn đầu, đây thật là bánh ngọt rơi xuống từ trên trời!"

Bình Luận (0)
Comment