Thấy những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia đều đã phục dụng đầy đủ đan dược, thương thế của sư tỷ nhà mình không nặng, nhưng cũng ở dưới sự khuyên bảo của mình ăn vào một viên Bổ Huyết Đan, lúc này Phương Quý mới yên tâm, đám tu sĩ chung quanh tiến hành chữa thương và tiêu độc, lộ ra vẻ vô cùng an tĩnh, lúc này Phương Quý mới hiếu kỳ nhìn về hướng Quách Thanh, hỏi: "Sư tỷ, các ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?"
Quách Thanh sư tỷ có một chút khó khăn nhìn hắn một cái.
Phương Quý cười nói: "Trước khi đến đây ta đã đi tìm ngươi mấy lần, ngươi cũng không để ý tới ta, hiện tại đã tiến vào khu vực săn bắn, cần gì phải giấu diếm nữa chứ, như vậy cũng không khỏi quá không coi ta là người nhà..."
Quách Thanh sư tỷ nghe vậy, cũng có một chút xấu hổ, một lát sau, nàng mới thở dài nói: "Kỳ thật lúc đầu cũng không muốn giấu diếm ngươi, chỉ là không muốn liên luỵ ngươi mà thôi, làm sư tỷ phải chiếu cố sư đệ mới là điều nên làm, nhưng nếu làm liên lụy đến ngươi..."
"Ta cũng không cần chiếu cố..." Phương Quý cười hì hì nói: "Chủ yếu là nếu ngươi xảy ra chuyện, một ngàn khối linh thạch kia sẽ không đòi về được!"
Quách Thanh sư tỷ lập tức có một chút im lặng, mặt đã đỏ đến mang tai.
Phương Quý thấy thế, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, hỏi: "Ta nghe nói các ngươi đánh nhau cùng với người tại Kiếm Nham Sơn?"
Quách Thanh sư tỷ gật đầu nhẹ, nói: "Có người không muốn nhìn thấy chúng ta ở trong khu vực săn bắn!"
Phương Quý không khỏi nhíu lông mày lại, lo lắng hỏi: "Sư tỷ, lần này các ngươi không phải là muốn làm chuyện lớn gì đó chứ?"
Đây đúng là chuyện hắn vẫn lo lắng cho tới nay, sư tỷ nhà mình cùng với những người trong Hẻm Phế Nhân kia, biểu hiện quá khác thường, tính tình của bọn hắn vốn kiêu ngạo, lại thêm tình cảnh gian nan, điều này không khỏi khiến cho Phương Quý nghĩ đến một số sự tình đáng sợ, nhưng thực lực của các nàng lại không khỏi quá yếu một chút, tu sĩ Trúc Cơ đối với người bình thường mà nói xem như là không tệ, nhưng phóng nhãn ra toàn bộ An Châu, lại có thể được tính là cái gì?
Mà thứ các nàng đối mặt, lại là dạng quái vật khổng lồ như Tôn Phủ, cho nên vô luận các nàng làm cái gì, kỳ thật cũng đều giống như là lấy trứng chọi với đá, là hành vi muốn chết, Phương Quý cũng chính là có lo lắng như vậy, mới muốn gặp mặt nàng một lần.
"Chỉ bằng vào một chút tu vi của chúng ta, có thể làm ra đại sự gì?" Không nghĩ tới Quách Thanh sư tỷ nghe thế, lại chỉ là cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Chỉ bất quá là kiếm con đường sống cho mình mà thôi!"
Vừa nói chuyện, khí tức của nàng trở nên vững vàng hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quý, nói: "Sư đệ, lúc trước vào lúc lần đầu tiên ta dẫn ngươi đến Hẻm Phế Nhân, ngươi đã từng nói, nếu những người này đã phế đi, vậy vì sao Tôn Phủ lại không chịu thả bọn hắn về nhà?"
Phương Quý gật đầu nhẹ, điều này đúng là nghi vấn của hắn.
Những người này đều là do Tôn Phủ gọi đến hiệu lực, nhưng bây giờ bọn hắn đã không còn cách nào hiệu lực vì Tôn Phủ.
"Tôn Phủ sẽ không đồng ý!" Quách Thanh sư tỷ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đối với Tôn Phủ mà nói, tuyên triệu những người như chúng ta tiến vào Tôn Phủ, lúc đầu cũng chưa chắc đã là vì để cho chúng ta hiệu lực, còn có rất nhiều ý tứ ở bên trong, cho nên tất cả những người tiến vào Tôn Phủ này, vừa vào Tôn Phủ, liền phải ở lại Tôn Phủ cả đời, có thể là trở thành đại tu sĩ hiệu lực vì Tôn Phủ, có thể là trở thành phế nhân Tôn Phủ, nhưng không có ai được trở về tiên môn!"
"Dù sao..."
"Thay vì nói là Tôn Phủ cần những người như chúng ta hiệu lực, chẳng bằng nói Tôn Phủ chỉ là không muốn chúng ta lưu lại tiên môn!"
Quách Thanh nói rất bình thản, nhưng sắc mặt của Phương Quý lại dần dần bắt đầu trở nên ngưng trọng.
"Vậy các ngươi..."
"Cho nên chúng ta muốn tranh thủ!" Sắc mặt của Quách Thanh sư tỷ có vẻ hơi quyết tuyệt, thấp giọng nói: "Lần diễn võ thượng thọ này, chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta muốn ở trong diễn võ đoạt được 3 vị trí đầu, sau đó nói ra thỉnh cầu của chúng ta đối với tôn phủ, để cho hắn đồng ý thả chúng ta trở về tiên môn..."
"Đoạt được 3 vị trí đầu?"
"Sau đó mời tôn chủ đáp ứng thả các ngươi về tiên môn?"
Nghe được câu trả lời của sư tỷ, cả người Phương Quý đều phát mộng.
Hắn ngay từ đầu kỳ thật còn đang lo lắng, sợ sư tỷ nhà mình làm quá, không nghe Tôn Phủ an bài, thành thành thật thật tham gia diễn võ kiếm công lao giống như chính mình, mà là chọc ra phiền phức.
Ngược lại là không nghĩ tới, nguyên lai ý nghĩ của sư tỷ nhà mình lại giống với mình, cũng muốn kiếm được công lao ở trong diễn võ, hơn nữa mục tiêu còn rất rộng lớn, chính là lọt vào 3 vị trí đầu, ngay cả muốn ban thưởng cái gì cũng đều đã nghĩ kỹ...
3 vị trí đầu lần diễn võ này, xác thực là có thể cho phép lựa chọn ban thưởng, Phương Quý còn đang suy nghĩ có muốn đoạt 3 vị trí đầu sau đó hướng tôn chủ đòi hỏi tài nguyên Tiên Đạo hay không, chỉ bất quá, mặc dù để cho người phía dưới lựa chọn ban thưởng từ trước đến nay là truyền thống của Tôn Phủ, nhưng người bình thường đều sẽ lựa chọn tài nguyên tu hành, kết quả sư tỷ lại muốn lựa chọn để cho Tôn Phủ thả người Hẻm Phế Nhân trở về tiên môn, cái ý nghĩ này phải chăng...
Cũng quá ngây thơ rồi?
Phương Quý nghe thế liền ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết nên nói thế nào, suy nghĩ một hồi, mới nói: "Sư tỷ, ngươi có phải đã nghĩ quá đơn giản rồi hay không? Nếu như tôn chủ không muốn thả người, vậy coi như ngươi đề cập với hắn, hắn không đáp ứng thì phải làm sao?"
"Hắn là chủ nhân An Châu, sẽ nhất ngôn cửu đỉnh!" Vào lúc này Quách Thanh sư tỷ lộ ra vẻ rất bình tĩnh, hoặc nói là rất tỉnh táo, thấp giọng nói: "Cho nên chuyện mà hắn đã đáp ứng ở trước mặt của người khác, liền nhất định sẽ không phủ nhận, nếu như ta có thể đoạt được 3 vị trí đầu, vậy ta liền có thể đưa ra cái yêu cầu này đối với hắn ở trước mặt của mọi người, vô luận hắn có nguyện ý hay không, đều sẽ đáp ứng, bằng không hắn đường đường là chủ nhân một châu, lại nuốt lời với một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ta, vậy thì còn có uy tín gì nữa?"
Phương Quý vẫn cảm thấy có một chút không ổn, chỉ cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói.
Vạn nhất tôn chủ nuốt lời thì làm sao bây giờ?
Vạn nhất tôn chủ mặt ngoài đáp ứng, ở trong lòng thì âm thầm phái người xử lý các ngươi thì làm sao bây giờ?
Nhưng trong lòng suy nghĩ vô số, lúc nói ra thì chỉ còn lại một câu: "Nhất định...phải làm như vậy sao?"
Hắn nhất thời cảm thấy tâm loạn như ma.
Nếu như sư tỷ chỉ muốn giúp những người Hẻm Phế Nhân này một tay, dường như cũng không cần thiết phải làm đến loại trình độ này, Phương Quý cũng hiểu được, cách làm của sư tỷ lúc này, thật ra là dự định bức ép tôn chủ, vô luận tôn chủ đến lúc đó có đáp ứng hay không, tâm tình nhất định sẽ không rất tốt, tu vi và thực lực của nàng không yếu, nhưng một vị Trúc Cơ nho nhỏ lại dám khiêu khích uy nghiêm của tôn chủ như vậy, phải chăng là đã quá mạo hiểm rồi?