Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496: Ngoài Ý Muốn

Chương 496: Ngoài ý muốn Chương 496: Ngoài ý muốn

"Sao ngươi lại tới đây?" Nghe thấy thanh âm của Phương Quý, Quách Thanh sư tỷ đang ngồi khoanh chân điều tức cũng mở mắt ra, có vẻ hơi ngoài ý muốn.

"Đương nhiên là tới tìm ngươi để đòi tiền rồi..."

Phương Quý nhìn thấy trên người của Quách Thanh sư tỷ cũng có một chút thương thế, nhưng cũng không phải là rất nặng, cuối cùng cũng yên tâm, nhanh chóng chạy tới, ở bên cạnh hắn, biểu hiện của Anh Đề cũng rất là ân cần, trườn đến bên cạnh Quách Thanh sư tỷ, cái đuôi nhỏ rung động vù vù.

"Lúc trước ngươi mượn ta một ngàn khối linh thạch, ngươi không định trả sao?" Vừa cười, Phương Quý vừa nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy ở nơi này có không ít khuôn mặt quen thuộc.

Mấy người hắn thấy ở Hẻm Phế Nhân trước đó đại đa số đều có ở đây, đầu bếp cắt thịt đầu heo, tiểu nhị, Nhạc Nhất Xuyên đệ tử chân truyền Kim Chung Môn bị hao tổn đạo cơ, Cam Ngọc Thiền đệ tử thiên tài của Tiêu Quốc Kim Thiền Tông, Khúc Thần Hành đệ tử chân truyền của Triều Quốc Thần Hành Tông, Thánh Nữ Ngô Nhan của Thanh Nhan Tông, những người này giống như là đã trải qua đại chiến luân phiên, trên người đều có tổn thương, có một chút vết thương còn bị ma khí xâm nhiễm, có thể nhìn ra được, bọn hắn có một số là bị thương trong khi chém giết với Ma Linh, nhưng lại có một số người là bị tu sĩ nhân loại đả thương.

"Đòi nợ?" Quách Thanh sư tỷ đột nhiên nhìn thấy Phương Quý, cũng lộ ra vẻ vô cùng ngoài ý muốn, sau đó nghe Phương Quý nhắc tới một ngàn khối linh thạch, gương mặt lập tức ửng đỏ, không cười được, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: "Ta làm sao nhớ được chỉ có tám trăm khối linh thạch?"

"Ngươi nhớ lầm rồi sư tỷ..." Phương Quý nói: "Ở trong sổ sách của ta còn ghi rất kỹ!"

Anh Đề ở bên cạnh lập tức biểu thị mình có thể làm chứng.

"Tốt..." Quách Thanh sư tỷ nghĩ thầm có khả năng đúng là chính mình nhớ lầm, lắc đầu, nhận lấy món nợ này, chuyện này khiến cho Phương Quý cảm thấy vui vẻ, sư tỷ là một người phúc hậu, không hiểu được quỵt nợ, xem ra chính mình không cần lo lắng sẽ không thể lấy được tiền, sau đó đúng vào lúc này, Quách Thanh sư tỷ có một chút ngượng ngùng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ, trên người của ngươi còn có Bạt Độc Đan cùng với linh dược không?"

"Cái gì?" Phương Quý lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Quách Thanh sư tỷ.

Quách Thanh sư tỷ dường như cũng có một chút xấu hổ, nói: "Ngươi hãy cho ta mượn trước, trở về sẽ trả lại cho ngươi!"

"Có, ngược lại là có một ít..." Phương Quý do dự, từ trong túi càn khôn lấy ra một nắm linh đan, chỉ thấy ở bên trong vụn vụn vặt vặt, có Bạt Độc Đan trị liệu độc Ma Linh, còn có Huyết Khí Đan chữa thương, đều là đan dược thượng phẩm, giống như Bạt Độc Đan, một viên liền đáng giá ba trăm khối linh thạch.

"Nhiều như vậy?" Quách Thanh sư tỷ có một chút kinh hỉ, cũng không khách khí với Phương Quý, nhận lấy toàn bộ đan dược, quay đầu nhìn về hướng tiểu nhị ở bên cạnh, nói: "Ngươi cầm những đan dược này, đưa cho mỗi người một phần!"

Tiểu nhị vội vàng đứng lên, gật đầu nói tạ ơn với Phương Quý, sau đó liền đi phát đan dược.

Lúc này Phương Quý mới phát hiện ra, những tu sĩ trong Hẻm Phế Nhân này, thụ thương thực sự không nhẹ, có một vài người đã không còn bao nhiêu sinh cơ, càng là có người trúng độc Ma Linh rất nặng, nhưng vào lúc này lại cơ hồ đều là dựa vào tu vi để ngạnh kháng, chỉ có mấy người thụ thương nặng nhất, mới phục dụng một chút đan dược, bất quá có thể nhìn ra được, đan dược mà bọn hắn phục dụng cũng đều là cấp độ thấp nhất kia.

Phương Quý lấy ra số đan dược này, lập tức trở thành đồ vật cứu mạng của bọn hắn, những người lấy được đan dược, đều vui vô cùng, gật đầu nói tạ ơn đối với Phương Quý, mà người chưa đến phiên, cũng không mở miệng, chỉ yên lặng chờ đợi.

Kết quả là tiểu nhị phát một vòng, cũng chỉ phát cho không đến một nửa người, dù là số lượng đan dược phát cho mỗi người đều đã giảm bớt đến mức thấp nhất, nhưng cũng không đủ phát, những người không có đến phiên kia, trên mặt đều lộ ra nụ cười đắng chát, sau đó liền nhắm hai mắt lại, tự mình vận chuyển linh tức chữa thương, không có thần sắc hâm mộ, cũng không có thanh âm bất mãn, đều lộ ra vẻ rất trầm mặc.

Quách Thanh sư tỷ do dự một chút, lại nhìn về phía Phương Quý, nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ...còn nữa không?"

"Ài..." Phương Quý bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại lấy ra một số đan dược.

Quách Thanh sư tỷ lập tức có một chút ngoài ý muốn, cảm kích nhìn thoáng qua Phương Quý, vội vàng gọi tiểu nhị tới, tiểu nhị thấy thế, cũng có một chút cảm động, tiếp nhận đan dược, muốn chạy đi, lại thấp giọng nói với Phương Quý một câu: "Đa tạ!"

Hắn cầm những đan dược này đi qua phát cho những người kia, cuối cùng gần như đã phát hết, nhưng vẫn có mấy người không được phát, Phương Quý cũng lưu ý đến, liền ngay cả tiểu nhị, trên lưng cũng có một vết thương do Ma Linh cắn, vết thương mặc dù không sâu, nhưng rõ ràng cũng có ma khí xâm nhiễm, có thể thấy được là đã sớm có ma độc nhập thể, nhưng hắn chỉ phát cho người khác, nhưng lại không có lưu cho mình một viên đan dược nào.

"Coi như vậy đi, coi như vậy đi..." Lúc này Phương Quý không cần sư tỷ mở miệng, trực tiếp ngoắc hắn tới, sau đó mở túi càn khôn ra đổ trên mặt đất, lại là một đống nhỏ đan dược, nói: "Đều cầm lấy mà dùng, đừng có đáng thương như thế, trước tiên chữa hết thương thế rồi lại nói!"

Sư tỷ thấy một đống đan dược như thế, trong ánh mắt nhìn về hướng Phương Quý đã có một chút cổ quái.

Phương Quý đón ánh mắt của sư tỷ, sắc mặt đỏ lên, vỗ vỗ vào eo và nói: "Lúc này ta đã thật sự không còn..."

"Đã đủ rồi!" Sư tỷ vội vàng nói một câu, sau đó lại nhịn không được nhìn thoáng qua đống đan dược trên mặt đất kia, nghĩ thầm không chỉ đủ, mà coi như phát cho mỗi người đầy đủ đan được, vẫn có thể còn lại không ít, lại nhìn phẩm chất của những đan dược kia, có không ít đan dược cũng chỉ là nghe kỳ danh, nhưng đều là đan dược chữa thương tốt nhất, cũng đều có một chút kính sợ vị sư đệ nhà mình này, hỏi: "Những thứ này có giá bao nhiêu tiền?"

"Cũng chỉ khoảng chừng mấy vạn linh thạch..."

Phương Quý thuận miệng đáp lời, biểu lộ trên mặt của sư tỷ lập tức có một chút hoảng sợ.

Phương Quý lại vội vàng bổ sung một câu, cười nói: "Không có việc gì, ta cũng không có đòi ngươi...ta sẽ tính sổ sách ở trên đầu của bọn hắn!"

Đan dược mà hắn lấy ra lúc này thật đúng là không ít, lúc đầu vào trước khi khởi hành, hắn đã đi đến đan phường Thần Huyền Thành mua một nhóm, dù sao thì mạng nhỏ cũng quan trọng, đi vào trong ma quốc, ai biết được có thể gặp được một chút hung hiểm gì hay không, cho nên lúc mua đã dốc hết vốn liếng, lại thêm trong tay đám người Thanh Vân Gian đều có đan dược mà gia tộc bọn hắn ban thưởng, cũng đều phân cho hắn một chút.

Theo Phương Quý, ngược lại là đám người sư tỷ quá chủ quan, tiến vào khu vực săn bắn lại không mang theo đan dược, đây không phải cầm mạng nhỏ ra đùa hay sao?

Đương nhiên, nghĩ đến nỗi khổ của đám người sư tỷ, lại cảm thấy cũng không phải là không khó lý giải, dù sao thì đan dược cũng cần tiền...

Bình Luận (0)
Comment