Thanh Vân Gian thấy cái bộ dáng này của hắn, liền cười nói: "Phương huynh lo lắng làm gì, dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, không bằng..."
Lúc còn chưa nói hết lời, chợt thấy ở trong bầu trời phương đông xa xa, có một đạo linh quang bay lên, sau đó đột nhiên nổ tung, linh khí xen lẫn, ẩn ẩn hóa thành một con bạch hạc giương cánh bay lên trời, tương tự cùng với Duy Tông Tân thả pháo hoa trước đó, chỉ là đạo linh quang này rõ ràng còn muốn tinh xảo hơn so với Duy Tông Tân, sinh động như thật, thần ý ẩn chứa bên trong cũng càng thêm dồi dào.
"Bạch hạc liêu sí, cánh che cửu thiên!" Đám người Thanh Vân Gian thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bạch Thiên Mặc trầm giọng nói: "Là Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân, hắn đang triệu hoán huyết mạch Tôn Phủ ở chung quanh đi qua!"
Lúc này đám người Bạch Thiên Tuyết, Bạch Thiên Anh cùng với Huyền Nhai Ngọc, sắc mặt đều bắt đầu trở nên ngưng trọng, tộc huy của Bạch Thiên gia chính là bạch hạc, chỉ bất quá tộc huy của Bạch Thiên gia chính là một con bạch hạc giương cánh, nhưng con bạch hạc ở trong không trung kia lại là ngẩng đầu lên trời, bọn hắn đều biết, có thể dùng loại thần ấn này, liền chỉ có thiên kiêu số một Tôn Phủ An Châu, Bạch Thiên Đạo Sinh của Bạch Thiên gia!
Bạch Thiên Đạo Sinh tuy là Kim Giáp, nhưng địa vị cùng với thân phận lại khác biệt cùng với người khác, coi như là chư vị trưởng lão Tôn Phủ, ở trước mặt của hắn cũng phải khách khách khí khí, hắn thả ra thần ấn, vậy huyết mạch Tôn Phủ ở chung quanh liền nhất định phải lập tức tiến đến, không thể có nửa điểm trì hoãn!
"Phương huynh, Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân triệu kiến, nhất định là có chuyện quan trọng, chúng ta hãy cùng đi đi!" Thanh Vân Gian thấy thế, cũng lập tức quay đầu nói với Phương Quý.
Đám người Huyền Nhai Ngọc ở bên cạnh nghe vậy lập tức có một chút hiếu kỳ, theo lý mà nói, Bạch Thiên Đạo Sinh thả ra thần ấn, triệu tập cũng chỉ triệu tập huyết mạch Tôn Phủ, Thanh Vân Gian lại mời Phương Quý đi qua để làm cái gì, ngược lại là Bạch Thiên Tuyết có tâm tư bén nhạy nghe Thanh Vân Gian nói, lập tức nghĩ đến đây có lẽ là muốn để cho Phương Quý mượn cơ hội tiếp xúc với Bạch Thiên Đạo Sinh, gương mặt không khỏi hơi ửng đỏ lên...
Đám người Triệu Hồng ở sau lưng, nghe lời nói của Thanh Vân Gian, trong lòng liền cảm thấy rất hâm mộ.
"Hắn triệu tập các ngươi, ta đi qua để làm gì?" Không nghĩ tới Phương Quý nghe vậy lại lắc đầu, nói: "Ta sẽ đi đến Kiếm Nham Sơn nhìn một chút!"
Đám người Triệu Hồng không nói ra ngoài miệng, trong lòng lại lập tức lắc đầu, nghĩ thầm tu vi ngộ tính của tên tiểu quỷ này cũng không tệ, làm sao lại không hiểu làm người như thế, cơ hội tiếp xúc với loại tồn tại như Bạch Thiên Đạo Sinh là khó có được cỡ nào, thế mà lại không biết tranh thủ thời gian nắm bắt?
Bao nhiêu đệ tử tiên môn, muốn nói một câu ở trước mặt hắn cũng rất khó khăn...
Thanh Vân Gian nghe vậy, cũng có một chút do dự, nhưng vẫn gật đầu nhẹ, nhìn qua Phương Quý nói: "Vậy thì Phương huynh..."
Phương Quý hiểu được ý tứ của hắn, lập tức cười phá lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ngươi cứ việc yên tâm, trước đó ngươi nói những lời từ trong đáy lòng kia, ta chẳng lẽ còn không biết tốt xấu? Ngươi cứ việc đi làm chuyện của các ngươi, ta tìm được sư tỷ cũng sẽ lập tức đi ra ngoài, chờ đến khi tràng diễn võ này kết thúc, chúng ta sẽ gặp lại ở bên ngoài..."
Lúc này Thanh Vân Gian mới yên lòng, cười nói: "Phương huynh hiểu được ý tứ của ta thì tốt, sau khi diễn võ kết thúc, ta sẽ mời Phương huynh uống rượu!"
Phương Quý cười ha hả một tiếng, nói: "Lần này ta mời ngươi!"
Thanh Vân Gian chợt cảm thấy có một chút ngoài ý muốn, hai người bọn hắn uống rượu là bình thường, nhưng Phương Quý mời khách...
Giống như hắn đã mời rất nhiều lần, nhưng mỗi lần người trả tiền đều là chính mình!
Bất quá nhìn ánh mắt của Phương Quý, Thanh Vân Gian biết lần này Phương Quý nói ngược lại là thật lòng.
Chính mình khổ tâm khuyên bảo một phen, cuối cùng cũng đã có tác dụng, Thanh Vân Gian cũng rất là vui mừng, cúi người hành lễ thật sâu, cười lớn rời đi.
Mà mắt thấy hai người bọn họ cười từ biệt, trong lời nói dường như có ý riêng, người khác chỉ là có một chút kinh ngạc, ngược lại là Bạch Thiên gia tỷ muội thấy bộ dáng cùng chung chí hướng của bọn hắn, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, trong đáy mắt lộ ra sự lo lắng thật sâu...
"Phương huynh cùng với Thanh Vân Gian..." Càng nghĩ càng đáng sợ, các nàng lại đồng thời lắc đầu: "Nhất định sẽ không!"
Cả đám từ biệt ở đây, Phương Quý lập tức ngồi lên Anh Đề tiến đến phương hướng Kiếm Nham Sơn, mà đám người Trương Minh Quân thì muốn đi tìm kiếm tộc nhân, bọn hắn vốn không phải là hoàn toàn cùng đường, cũng không có ý tứ đồng hành, nhưng không nghĩ tới, Trương Minh Quân lo lắng trong lòng, liền lấy ra một chiếc mệnh đăng, đâm rách ngón trỏ, nhỏ tinh huyết bản mệnh vào trong đèn, mệnh đăng lập tức sáng ngời.
Coi như không có gió, ngọn lửa ở bên trong cũng nghiêng về phía một hướng.
Phương Quý nhìn ra, đối phương hẳn là thi triển bí pháp nào đó, dùng để cảm ứng phương hướng tộc nhân của mình.
Loại bí pháp này dùng tinh huyết bản mệnh để thôi động, có ảnh hưởng lớn đối với tu vi, nhưng Trương Minh Quân lại cứ cách một đoạn thời gian liền nhỏ vào một giọt, có thể thấy được lúc này hắn đã thật sự liều mạng, ngay cả tu vi của bản thân cũng không để ý, ngược lại là chân chính lo lắng đối với tộc nhân.
Bất quá Trương Minh Quân dùng loại phương pháp tìm đường này, ngược lại vừa lúc có phương hướng giống như Phương Quý, đường đi hoàn toàn giống nhau, mà vào lúc Phương Quý đi đến Kiếm Nham Sơn, thấy nơi này đã sớm không có một ai, ở dưới sự tàn phá của Ma Linh, càng là nửa điểm vết tích cũng không dư thừa, không biết nên đi về nơi đâu, liền dứt khoát đi theo đám người Trương Minh Quân tiến về phía trước tìm kiếm.
"Gần tới rồi..."
Sau khi đi nửa ngày thời gian, Trương Minh Quân bỗng nhiên mừng rỡ nói một tiếng, trong lòng của Phương Quý lập tức khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trương Minh Quân lúc này đã là sắc mặt tái nhợt không gì sánh được, phục dục mấy khỏa Bổ Huyết Đan cũng vô dụng, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng, tăng tốc độ ngự kiếm tiến về phía trước, vòng qua một ngọn núi thật nhanh, sau đó sắc mặt của hắn lập tức có một chút kinh ngạc.
Ngược lại là Phương Quý sau khi vòng qua núi, có một chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh lại lo lắng, hét lớn: "Sư tỷ?"
Liền ngay cả Phương Quý cũng không có lường trước được, đi theo Trương Minh Quân, không có tìm được tộc nhân của hắn, lại thấy được sư tỷ nhà mình tại nơi này, sau khi kinh hỉ lại không nhịn được cảm thấy lo lắng, chỉ thấy ở phía sau chân núi, đang có hơn mười người đang ngồi phân tán, một người trong đó có bộ dáng thanh lệ, ngực phẳng lì không phải là sư tỷ nhà mình thì là ai?
Bất quá bộ dáng của những người này đều cực kỳ thê thảm, máu me khắp người, không biết bị thương bao nhiêu chỗ, bọn hắn đều đang ngồi điều tức, mà được bọn họ che chở ở bên trong, lại là một số người bình thường.