Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494: Dàn Xếp

Chương 494: Dàn xếp Chương 494: Dàn xếp

"Làm càn!" Còn không đợi Trương Minh Quân nói xong, mấy vị Kim Giáp kia liền đã không kiên nhẫn được nữa, một người bước ra, quát lớn: "Ngươi đã hiệu lực với Tôn Phủ, liền nên biết được quy củ của Tôn Phủ, chúng ta chính là phụng lệnh tôn chủ trông coi ở nơi đây, ai dám thả ngươi đi qua? Bây giờ nói như vậy ngươi cũng không nghe, chẳng lẽ nhất định phải giống như những người Hẻm Phế Nhân kia nôn ra mấy ngụm máu rồi mới chịu đi?"

Trương Minh Quân nghe lời này, sắc mặt lập tức như màu đất, mà Phương Quý thì chợt ngẩng đầu lên.

"Sư tỷ cũng đã tới?"

"Người ngươi nói, có phải là một nữ nhân có dáng dấp rất gầy, trước ngực không có thịt hay không?"

Lời nói của vị Kim Giáp thủ vệ kia khiến cho Phương Quý giật mình, vào trước khi tiến vào khu vực săn bắn, hắn đã muốn đi tìm sư tỷ nhà mình, kết quả là một mực không có gặp được, vào lúc đi đến phía trước khu vực săn bắn thì nhìn thấy nàng tới, nhưng cũng không có cơ hội gặp nói chuyện, ngược lại là không ngờ được, lại nghe được tin tức của nàng ở trong khu vực săn bắn này, nhớ tới lúc nàng đi với những người trong Hẻm Phế Nhân đứng ở phía trước khu vực săn bắn, trong lòng lập tức có một chút nóng nảy, vội vàng hỏi.

"Dáng dấp rất gầy, trước ngực không có thịt?" Vị Kim Giáp thủ vệ kia nghe lập tức khẽ giật mình, hỏi: "Đó là cừu gia của ngươi?"

Phương Quý cả giận nói: "Cái gì mà cừu gia, đó là sư tỷ của ta!"

Vị Kim Giáp thủ vệ có một chút im lặng, đánh giá Phương Quý một chút, miễn cưỡng nói: "Không biết sư tỷ của ngươi là ai, bất quá trước đó bị đuổi đi chính là một tên què, trên mặt mọc râu ria, mặc dù trước ngực cũng không có thịt, nhưng chắc hẳn không phải là sư tỷ của ngươi..."

"Tên què?" Phương Quý nghe vậy lập tức khẽ giật mình, nhớ tới ở trong Hẻm Phế Nhân, xác thực là có một tên què, nếu bị đánh nôn ra máu không phải là sư tỷ, vậy thì không cần phải lo lắng, bất quá sư tỷ đi cùng với những người Hẻm Phế Nhân, chắc hẳn là cũng ở cách đó không xa, liền lại không nhịn được hỏi: "Vậy bị đánh nôn ra máu là chuyện gì đã xảy ra? Nữ tử trước ngực không có thịt có đi cùng với hắn hay không?"

"Chuyện gì đã xảy ra?" Vị Kim Giáp thủ vệ kia nhíu mày, nói: "Chính là bởi vì hắn cũng líu lo không ngừng giống như các ngươi, cứng rắn muốn vào thành...chư vị, chúng ta phụng lệnh tôn chủ canh giữ ở đây, có chức trách trên người, làm sao có thể cho phép các ngươi chạy đến tìm người nhà, tìm sư tỷ, không nói nhiều, mau mau rời đi đi, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Vào lúc này, khẩu khí của hắn rõ ràng đã có một chút bất thiện, trên thực tế, nếu như hắn không nhận ra tộc huy trên áo choàng của Thanh Vân Gian, coi như là những lời này cũng sẽ không nói ra.

Trương Minh Quân nghe hắn nói, mặt mũi đã là như màu đất, không biết nên nói gì, đám người Lục Đạo Duẫn càng là chỉ có thể trầm mặt, mặc dù có một chút đồng tình, nhưng ai cũng không dám nói gì vào lúc này, ngược lại là Phương Quý cảm thấy nổi nóng, tức giận muốn xông lên, ngược lại không ngờ được là Bạch Thiên Anh trở nên tức giận trước, nói với vị Kim Giáp thủ vệ kia: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"

Vị Kim Giáp thủ vệ kia nghe vậy cũng có một chút nổi nóng, lạnh lùng quát: "Chúng ta là phụng lệnh tôn chủ..."

Thấy hai người bọn hắn sắp cãi nhau, Bạch Thiên Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Phương Quý đang nổi nóng, dường như nghĩ tới điều gì, khe khẽ lắc đầu, bỗng nhiên tiến lên, nói với vị Kim Giáp thủ vệ kia: "Nghe khẩu âm của các hạ, dường như là xuất thân từ Bắc Vực?"

Vị Kim Giáp thủ vệ kia lập tức khẽ giật mình, do dự một chút, mới gật đầu nhẹ.

Tôn Phủ tuy đã nhập chủ Bắc Vực 1500 năm, bình thường cũng nói ngôn ngữ Bắc Vực, nhưng bọn hắn đến từ Nam Hải, tăng thêm ở trong 1500 năm này, bọn hắn cũng tự thành nhất mạch, ít tiếp xúc cùng với Bắc Vực, bởi vậy nói bằng giọng riêng của mình, vị Kim Giáp thủ vệ này đã ở trong Tôn Phủ nhiều năm, đã sớm học xong giọng điệu của huyết mạch Tôn Phủ, tự cho là người khác sẽ rất khó nghe ra, lại không nghĩ rằng Bạch Thiên Tuyết lại phân biệt ra được.

Bạch Thiên Tuyết cười cười, gật đầu thi lễ một cái đối với vị Kim Giáp thủ vệ kia, nói: "Chúng ta đến đây chỉ là để hỏi thăm người mà thôi, cũng không có ý tứ xông vào cấm địa, mong rằng các hạ dàn xếp một ~ hai, chúng ta nhất định sẽ nhớ nhân tình này!"

Vị Kim Giáp thủ vệ kia nghe vậy, sắc mặt lập tức có một chút hơi khó xử.

Coi như là những thủ hạ hung thần ác sát ở bên cạnh hắn, lúc này cũng không có ai dám lên tiếng.

Nếu hắn dàn xếp, vậy liền nhớ nhân tình của hắn, nói bóng gió chính là nếu không dàn xếp mà nói, liền sẽ mang thù...

Đối với đám người Phương Quý thì hắn không để vào mắt, nhưng đối với huyết mạch Tôn Phủ thì hắn cũng không dám quá mức bất kính, nhất là thấy được trên vạt áo của Bạch Thiên Tuyết còn có tộc huy của Bạch Thiên gia – một trong bốn đại gia tộc, trong lòng nhất thời xoắn xuýt một phen, mở miệng nói: "Chúng ta cũng là phụng lệnh làm việc, không muốn làm khó các ngươi..."

Nói xong hắn nhìn Trương Minh Quân một chút, nói: "Tộc nhân gì đó mà ngươi nói, chúng ta không biết, vào ba ngày trước khi chúng ta phụng lệnh đi đến đây canh giữ, ở trong thành còn có một số người sống, nhưng hai ngày trước đã trốn về phía nam, lúc này trong thành xác thực là không còn ai!"

Sau đó lại nói đối với Phương Quý: "Vị sư tỷ mà ngươi miêu tả ta cũng không có nhìn thấy, tới đây trước đó chỉ là một tên què và mấy người trong Hẻm Phế Nhân, cũng muốn tiến vào trong thành, đã bị chúng ta đuổi đi, bất quá ta biết được vào hơn nửa ngày trước, ở trên Kiếm Nham Sơn ở phía tây nam, có xung đột nổi lên, dường như là có quan hệ với người trong Hẻm Phế Nhân, không biết là sư tỷ của ngươi có ở trong đó hay không!"

Nói đến chỗ này, hắn tay áo lắc một cái, hành lễ nói: "Chư vị, chúng ta không muốn làm khó các vị, các vị cũng đừng làm chúng ta khó xử, ta đã nói tất cả những gì mà mình biết cho các vị, xin hãy rời đi, tại hạ có chức trách trên người, không thể để cho các vị đi vào..."

Nói xong cũng không cho đám người Phương Quý cơ hội nói chuyện, dẫn người đi xuống phía dưới.

Đám người Bạch Thiên Tuyết thấy thế, ánh mắt liền đều nhìn sang Phương Quý cùng với Trương Minh Quân, chỉ thấy sắc mặt của Trương Minh Quân lúc này vừa vui lại vừa lo lắng, vui chính là tối thiểu đã biết được, hai ngày trước ở trong thành này còn có người sống, nói không chừng là có tộc nhân của mình ở bên trong, lo lắng lại là bọn hắn đã rời khỏi nơi này, ở trong cảnh nội Vân Quốc đều là Ma Linh, an nguy của bọn hắn sẽ như thế nào?

Mà Phương Quý thì là chăm chú nhíu mày, nghĩ thầm cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Sư tỷ nhà mình đánh nhau cùng với người khác?

Người đã lớn như vậy, làm sao lại không đứng đắn như thế, chẳng lẽ không thể thành thành thật thật chém một số Ma Linh để kiếm công lao hay sao?

Trong lòng của hắn nhất thời cũng có một chút tức giận, quay đầu nhìn sang Kiếm Nham Sơn.

Bình Luận (0)
Comment