Mà vào lúc đang nhìn sang, Duy Tông Tân liền thấy ánh mắt của Bạch Thiên Anh đang dán ở trên người Phương Quý, hắn lập tức giận lây cả Phương Quý, hơn nữa càng nhìn càng giận, nghĩ thầm đây chính là tu sĩ Bắc Vực, các ngươi thế mà lại coi trọng hắn hơn ta?
Chỉ là tâm tư của hắn lúc này, lại không có ai để ý tới, Trương Minh Quân cũng đã sớm nóng vội, chỉ là không dám ngắt lời của những người này, càng không tiện trực tiếp cự tuyệt hảo ý đi cùng của Thanh Vân Gian, chỉ có thể nhẫn nại chờ ở một bên, cũng may Phương Quý cũng không dông dài giống như những người này, trực tiếp huýt sáo một tiếng, Anh Đề ở nơi xa đang đi lòng vòng kiểm tra trên mặt đất có còn Hắc Liên bỏ sót hay không liền vỗ hai cái cánh thịt bay tới, Phương Quý trực tiếp nhảy lên trên lưng của Anh Đề, nói: "Các ngươi còn chờ cái gì, mau xuất phát..."
Những người khác nghe vậy, cũng đều tế khởi phi kiếm, nhảy lên giữa không trung, do Trương Minh Quân dẫn đường, đi về hướng tây.
Cũng ở trên đoạn đường này, Phương Quý mới hiểu rõ được, trận tai hoạ tại Vân Quốc này rất là đột nhiên, lúc đầu tiên môn Vân Quốc phát hiện ra sự khác thường của Ma Sơn, đã từng sớm làm chuẩn bị, bách tính Vân Quốc cũng được các tiên môn bảo hộ, cũng không đến mức ủ thành đại họa gì, dù sao thì đối với Vân Quốc, hoặc là đối với chư châu Bắc Vực mà nói, tiên môn trông coi Ma Sơn, không để ma vật trong đó tàn phá bừa bãi tứ phương đã thành lệ cũ.
Nhưng người nào cũng không ngờ được, lần Ma Sơn thức tỉnh này, tình thế lại mãnh liệt như thế, các tu sĩ tiên môn thế mà không thể giữ vững, cho nên vào lúc Ma Linh xông phá phòng ngự của các tiên môn chung quanh, đã nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, toàn bộ Vân Quốc lập tức bị ma khí bao phủ.
Gặp nạn đầu tiên chính là những tiên môn canh giữ ở chung quanh Ma Sơn kia, ở trong Vân Quốc cũng có mười toà tiên môn cùng với thế gia to to nhỏ nhỏ, tọa lạc xung quanh Ma Sơn, kết quả là không ngăn được ma hoạ, bị huỷ diệt đầu tiên, lại sau đó, ma họa không bị ngăn cản, lan tràn càng nhanh hơn, tính cả quốc đô Vân Quốc ở bên trong, các đại thành trì, lần lượt bị Ma Linh chiếm cứ, sinh linh bị thôn phệ.
Những người ở biên giới Vân Quốc thấy không ổn, còn có cơ hội trốn thoát, thế nhưng những người ở gần trung tâm Vân Quốc cũng không có may mắn như vậy, cơ hồ là ngay từ đầu liền trở thành huyết thực ở trong miệng của Ma Linh, bất quá, quả thật là cũng có một số người may mắn, mặc dù chưa kịp chạy ra Vân Quốc, lại mượn nhờ tu vi hoặc là đại trận phòng ngự tiến hành lẩn trốn, tạm thời bảo vệ tính mệnh.
Nhưng cứ như vậy, cũng liền tương đương với bị vây ở Vân Quốc, đại trận phòng ngự bị ma khí ăn mòn phá huỷ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Bọn hắn bất quá cũng chỉ sống lâu hơn người khác được mấy ngày mà thôi!
Liền ngay cả Trương Minh Quân, vào sau khi biết được Vân Quốc gặp phải ma hoạ, cũng liền cho rằng tộc nhân của mình đã gặp chuyện không may, dù sao thì gia tộc của hắn chính là ở phụ cận Ma Sơn, cũng là địa phương bị ma khí xâm lấn sớm nhất, nhưng sau khi tiến vào kết giới Tôn Phủ, hắn chợt nhận được truyền tin của tộc nhân, mới biết được còn có một số tộc nhân trốn thoát, đang phân tán đào mệnh.
Trong tin tức mà hắn nhận được, chỉ nói là có một nhóm tộc nhân chạy trốn tới tòa thành trì này, kết quả là vào thời điểm chạy đến, toà thành trì này đã bị Ma Linh bao phủ, đám tộc nhân kia tự nhiên là gặp chuyện không may, nhưng hắn cũng từ trong tin tức kia biết được, tối thiểu là còn có một bộ phận tộc nhân khác trốn về phương hướng ngược lại, ở phương hướng kia còn có một chi nhánh của gia tộc bọn hắn, cho nên hắn suy đoán là những người kia có lẽ vẫn còn sống!
Trước đó đám người Phương Quý vừa đi trên đường vừa chém giết Ma Linh, tốc độ tự nhiên là chậm chạp, bây giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, coi như ở trên đường gặp phải Ma Linh, nếu Ma Linh không đuổi kịp thì cũng không để ý tới, với tốc độ như vậy, tòa thành trì mà Trương Minh Quân nói tới kia, chỉ dùng khoảng chừng nửa ngày thời gian thì đã chạy tới.
Dọc theo con đường này, không biết những người kia đến tột cùng có còn sống hay không, lại vội vàng đi đường, tự nhiên cũng không có ai nói gì, mà sau khi đi tới toà thành trì này, đám người lại đều không nhịn được cảm thấy kinh hãi, nhìn từ phía xa, liền thấy toà thành lớn kia, bây giờ cũng đã ma khí tràn ngập, không quá mức khác biệt cùng với tòa thành trì mà bọn hắn mới tiêu diệt toàn bộ Ma Linh lúc trước kia, lòng của đám người đều nguội lạnh, toà thành này giống như là không còn sinh cơ!
"Người ở phía trước là Thần Vệ Tôn Phủ?"
Vào lúc mọi người lo lắng, đang muốn đi xuống phía dưới xem xét cẩn thận, lại chợt thấy ở trong ma khí phun trào, lại có một đội tu sĩ xông lên giữa không trung, người cầm đầu khoác Kim Giáp, lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía bọn hắn, những người này đã sớm ẩn núp ở đây, bố trí pháp trận Ẩn Nặc, cho nên bọn hắn mới không phát hiện được.
"Chúng ta đều là Thần Vệ Ngân Giáp thuộc Tây Phương Thần Điện, bởi vì tôn chủ thượng thọ, phụng mệnh tiến vào khu vực săn bắn trong Vân Quốc, không biết các hạ là ai?" Gặp bực tràng diện này, Thanh Vân Gian liền đạp phi kiếm, bước ra khỏi đám người, khách khí hỏi thăm.
Những người cản đường kia đánh giá Thanh Vân Gian trên dưới một chút, nói: "Chúng ta chính là thân vệ của tôn chủ, phụng mệnh trấn giữ ở đây, chư vị, khu vực săn bắn trong Vân Quốc, nơi nào cũng có thể đi đến, nơi đây lại không cho phép đi qua, còn xin chư vị đi đến các địa phương khác!"
"Không cho phép đi qua?" Đám người Phương Quý nghe vậy, cảm thấy có một chút cổ quái.
Bây giờ ở trong toàn bộ Vân Quốc đều đã biến thành Ma Vực, còn có chỗ nào là cấm địa?
Trương Minh Quân ở bên cạnh đã sớm không kìm nén được, bước lên phía trước thở dài hành lễ, nói: "Vị đại nhân này thứ lỗi, ta đến đây cũng không phải vì săn thú, mà là bởi vì tộc nhân của ta đang ở trong toà thành này, tính mạng của bọn họ đang gặp nguy hiểm, xin hãy cho ta đi vào xem xét một chút!"
"Tộc nhân của ngươi?" Nhóm Thần Vệ cản đường đánh giá Trương Minh Quân trên dưới một chút, lộ ra sắc mặt vô cùng lãnh đạm, nói: "Toàn bộ Vân Quốc đều đã trở thành Ma Vực, làm gì còn người sống, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Không cần quan tâm đến chuyện này nữa, tộc nhân của ngươi đã không có khả năng còn sống, coi như là nhặt xác, cũng không cần phải nhất thời vội vã, vào lúc này chỉ sợ đã không còn lại gì..."
"Đại nhân..." Lời này vừa lúc nói trúng vào địa phương lo lắng nhất ở trong đáy lòng của Trương Minh Quân, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, đau khổ cầu khẩn nói: "Tộc nhân của ta ở trong thành có đại trận thủ hộ, chính là do ta tự tay bố trí năm đó, hẳn là có thể chống được mấy ngày, xin đại nhân..."