"Mấy vị đạo huynh thứ lỗi, lần này ta đi là muốn trở về trong tộc nhìn một chút..."
Nói chuyện chính là Trương Minh Quân, hắn bình thường mặc dù tu hành trong một cốc với đám người Phương Quý, nhưng bởi vì thực lực của bản thân hắn không mạnh, bởi vì có thiên phú Trận Đạo nên mới được gọi vào Tôn Phủ, bởi vậy phi thường điệu thấp, nhưng vào lúc này, hắn lại đi tới cùng với Lục Đạo Duẫn.
Hắn cúi người hành lễ thật sâu đối với đám người Thanh Vân Gian, nói: "Bây giờ Vân Quốc gặp nạn, tộc nhân của ta cũng đã mất đi tin tức, trước đây ta đi vào trong tòa thành này, là muốn nhìn thử tộc nhân có trốn ở bên trong hay không, chỉ tiếc là không có ai, bất quá vừa rồi ta cũng nhận được một đạo ngọc phù truyền niệm, hẳn là còn có một số tộc nhân trốn tránh ở toà thành phía trước, cho nên muốn mau chóng tới nhìn một cái, cứu hộ bọn hắn!"
"Vân Quốc vẫn còn có người còn sống?" Phương Quý nghe lời nói của Trương Minh Quân, mới nhớ tới vị thiên tài Trận Đạo này chính là xuất thân từ Vân Quốc, bất quá nghe thấy hắn nói, cũng lập tức hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, Vân Quốc đã biến thành một mảnh Ma Vực, làm gì còn có thể có ai còn sống...?
"Hẳn là một số người dựa vào trận pháp còn sống sót!" Lúc này ngược lại là Duy Tông Tân mở miệng, cười nói: "Trước đó vào lúc chúng ta vừa mới tới, cũng nhìn thấy ở nơi nào đó trong thành có trận quang lấp lóe, ở bên trong có một số người còn sống, nhưng không lâu lắm liền bị Ma Linh thôn phệ sạch sẽ, chúng ta cũng lười để ý tới, những Ma Linh kia vốn là nuốt càng nhiều huyết nhục mới có thể sinh sôi càng nhiều, chúng ta cũng có thể thu hoạch càng nhiều công lao, các ngươi nói xem có đúng hay không?"
Nghe hắn nói, sắc mặt của Trương Minh Quân bỗng nhiên trở nên có một chút tái nhợt.
Mà Phương Quý nghe lời nói hời hợt của Duy Tông Tân, trong lòng cũng lập tức cảm thấy có một chút nộ khí, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Đáng tiếc là đầu Ma Linh biết sinh con kia..."
Duy Tông Tân cảm thấy nao nao, cười nói: "Không sai, nếu như giữ lại nó..."
"Giữ lại nó thì người bị cho ăn chính là ngươi..." Thanh Vân Gian bất đắc dĩ nhìn Duy Tông Tân một chút, nghĩ thầm, bất quá lời nói của Trương Minh Quân cũng làm cho hắn cảm thấy hơi động tâm.
"Trương quân, quan tâm đến tộc nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi không cần phải ngại khi lên tiếng, không chỉ có như vậy, chúng ta đều tu hành chung một điện, cũng coi như là có tình nghĩa đồng môn, biết được tộc nhân của ngươi gặp nạn, coi như là chúng ta cũng phải có nghĩa vụ đi giúp đỡ..." Thanh Vân Gian nhẹ giọng mở miệng, ở trong lời nói rất là chân thành.
Những lời này, ngược lại đã khiến cho Trương Minh Quân có một chút ngoài ý muốn, thậm chí còn có một chút động dung, lúc trước hắn đi tới nói lời từ giã với đám người Thanh Vân Gian, thật sự là cũng cảm thấy tâm thần bất định, lúc này mới gọi Lục Đạo Duẫn đi cùng để tăng thêm lòng dũng cảm, dù sao thì tính tình của những huyết mạch Tôn Phủ này, ai cũng không nói chắc được, trước đó Duy Tông Tân nói bọn hắn chờ ở sườn núi, bọn hắn liền không có ai dám rời đi.
Vạn nhất chính mình không từ mà biệt, khiến cho đối phương bất mãn, sau này chỉ sợ là sẽ có rất nhiều phiền phức.
Cũng may, lời nói của Thanh Vân Gian đã xua tan những lo lắng của hắn, vì thế liền có một chút cảm động, thi lễ đối với Thanh Vân Gian, nói: "Đa tạ Thanh Vân huynh lý giải, việc này không dám làm phiền chư vị, các vị không trách ta vội vã rời đi, ta cũng đã cảm kích vạn phần!"
Nói xong liền muốn rời đi, Thanh Vân Gian lại cười nói: "Cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, đây là chuyện nội bộ, ngươi vào Tôn Phủ thì chính là người Tôn Phủ chúng ta, tộc nhân của ngươi cũng là người Tôn Phủ chúng ta, biết được bọn hắn gặp nạn, đi qua nhìn một chút là sự tình nên làm, Trương huynh nếu muốn nói thêm lời gì khác, sẽ uổng công chúng ta tu hành trong cùng một cốc nhiều năm!"
Nói xong nhìn về hướng Phương Quý, cười nói: "Ý của Phương huynh như thế nào?"
Vào lúc này Phương Quý đã nhíu mày lại, lộ ra sắc mặt có một chút không dễ nhìn.
Trương Minh Quân thấy thế lập tức cảm thấy lo lắng, sợ Phương Quý nhớ thù lúc trước, sẽ cố ý làm khó chính mình.
Không nghĩ tới Phương Quý chỉ nhíu mày nhìn hắn, nói: "Người trong nhà của ngươi xảy ra chuyện, không nhanh đi tìm, còn cần đến hỏi người khác?"
Trương Minh Quân cảm thấy nao nao, trong lòng cũng cảm thấy có một chút hổ thẹn.
"Đi thôi!" Phương Quý lộ ra sắc mặt không vui, khoát tay áo nói: "Ta cũng đang muốn đi xem một chút, toà thành kia là đang xảy ra chuyện gì!"
Thanh Vân Gian nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên dễ dàng hơn, ngược lại là đám người Bạch Thiên Mặc, Huyền Nhai Ngọc ở bên cạnh, thậm chí là Bạch Thiên gia tỷ muội, sắc mặt có vẻ hơi kinh ngạc, dường như cảm thấy Thanh Vân Gian có một chút chuyện bé xé ra to, nhưng bọn hắn thấy Phương Quý cùng với Thanh Vân Gian đã quyết định chủ ý, liền cũng đều không có mở miệng hỏi nhiều, mấy người bọn hắn đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có một số việc đều chẳng muốn hỏi.
Ngược lại là Duy Tông Tân nghe thế, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Vì mấy kẻ phàm nhân, các ngươi ngay cả thượng thọ diễn võ cũng muốn từ bỏ?"
Trương Minh Quân nghe vậy, sắc mặt dường như có một chút xấu hổ, cúi đầu xuống thật sâu, tránh để cho người ta trông thấy nét mặt của mình.
Bạch Thiên Anh liếc mắt, nói: "Muốn đi cũng là chúng ta đi, có quan hệ gì với ngươi?"
Sắc mặt của Duy Tông Tân lập tức trở nên khó coi.
Phương Quý thấy thế liền mừng rỡ, trước đó vào thời điểm lần đầu tiên gặp Bạch Thiên Anh ở trong Tàng Kinh Điện, chỉ cảm thấy nữ nhân này cưỡng từ đoạt lý thực sự chán ghét, hiện tại quen thuộc, lại cảm thấy vào thời điểm nữ nhân này cưỡng từ đoạt lý vẫn rất đáng yêu...
Đương nhiên, cưỡng từ đoạt lý với người khác thì được, cưỡng từ đoạt lý đối với mình thì không được!
Thanh Vân Gian ở bên cạnh thấy thế vội nói: "Anh muội muội nói chuyện từ trước đến nay đều thẳng thắn, Duy Tông huynh chớ có để ý, bất quá nàng nói cũng đúng? Nói đến, lần này đoàn người chúng ta đi đến đây chủ yếu chính là lịch luyện, trải nghiệm hung hiểm Ma Sơn một phen, ngược lại cũng không phải là thật sự muốn đoạt được vị trí cao trong thượng thọ diễn võ, bây giờ tộc nhân của đồng liêu gặp nạn, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu lôi kéo Duy Tông huynh đi theo là không tiện, không bằng xin từ biệt, thượng thọ diễn võ qua đi, chúng ta sẽ gặp lại ở Thần Huyền Thành, thấy thế nào?"
"Chuyện này..." Duy Tông Tân thấy hắn đã nói đến mức này, cũng chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Liền nghe theo Thanh Vân huynh!"
Lúc quay người rời đi, còn giả bộ như lơ đãng nhìn Bạch Thiên Anh một chút.
Hắn vốn cho rằng gặp được đám người Thanh Vân Gian ở trong khu vực săn thú, chính là một lần cơ hội kết giao thật tốt, bởi vậy trong lúc nói chuyện rất là thân cận, lại không nghĩ rằng, không hiểu sao lại chọc giận Bạch Thiên gia tỷ muội, động một tí là không cho mặt mũi.
Trong lòng thầm hận, nếu ta không xuất thân từ họ nhỏ, há có thể bị các ngươi chế nhạo như vậy?