Lời nói này khiến cho trong lòng của Bạch Thiên Tuyết bỗng nhiên có một chút thất lạc, lại vô thức nhìn muội muội của mình một chút.
"Đúng thế, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, không đụng phải ma triều, Tuyết muội muội cùng với Anh muội muội hẳn là vẫn còn có sức tự vệ, huống hồ nếu như Phương huynh thực sự lo lắng, vậy thì trước hết hãy để cho các nàng rời khỏi nơi này, sớm rời khỏi khu vực săn bắn cũng được!" Bạch Thiên Mặc nhịn không được mở miệng.
Trước đó là do Phương Quý đưa ra ý định muốn tiến vào chỗ sâu Vân Quốc, lúc này ngược lại là Bạch Thiên Mặc càng cảm thấy hứng thú hơn, trên mặt mũi tràn đầy kích động.
Bất quá vào lúc hắn không có chú ý, lời này vừa được thốt ra, Bạch Thiên Anh lập tức bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái.
May là hắn nói lời này, nếu như Duy Tông Tân nói, lúc này chắc hẳn đã bị mắng.
"Ngươi đang nói gì thế?" Thanh Vân Gian nghe vậy lập tức nhíu mày, nói: "Trong chỗ sâu Vân Quốc có vô số hung hiểm, làm sao có thể đi lung tung? Nếu không xảy ra chuyện vậy thì không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện, ai có thể gánh chịu nổi phần trách nhiệm này? Nếu như tách nhau ra mà đi, vậy thì càng không ổn, bây giờ chúng ta đang ở giữa khu vực săn bắn, chung quanh cũng có rất nhiều hung hiểm, nếu hai người bọn họ đơn độc trở về mà nói, gặp phải Ma Linh cũng không an toàn..."
Bạch Thiên gia tỷ muội nghe vậy cũng đều gật đầu nhẹ.
Bằng vào thực lực của hai người bọn nàng, bây giờ ở giữa Vân Quốc, xác thực cũng đã hung hiểm vạn phần.
Không cần nhiều, nếu như hai người bọn họ gặp bảy, tám đầu Ma Linh cùng lúc, vậy thì sẽ rất khó ứng phó, mà trên thực tế, nếu không phải đi theo Thanh Vân Gian cùng với đám người Phương Quý, hai người bọn họ sẽ chỉ đi dạo ở bên ngoài, tuyệt đối không dám xâm nhập tới nơi này.
Chúng tu sĩ chung quanh đang suy nghĩ, Duy Tông Tân bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu như lo lắng sự an toàn của các nàng, có thể để cho những tu sĩ Bắc Vực kia hộ tống các nàng rời đi..."
Những tu sĩ Bắc Vực ở xung quanh mặc dù không phải là thuộc hạ của hắn, nhưng hắn lại an bài một cách đương nhiên, đám tu sĩ Bắc Vực chung quanh nghe vậy, trong lòng đều âm thầm kêu khổ, nếu bọn hắn phải hộ tống Bạch Thiên gia tỷ muội rời đi, đến lúc trở lại sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian, làm sao có thể tiếp tục chém giết Ma Linh? Chỉ là ở trong lòng mặc dù đều bất mãn, lại không có một người dám hiển lộ ra trên mặt.
Ngược lại là Bạch Thiên Anh nghe vậy, lập tức bất mãn nói: "Chuyện của chúng ta, cần ngươi để ý?"
Duy Tông Tân nghe vậy lập tức có một chút xấu hổ, không nói gì nữa.
Hắn quả nhiên đã bị mắng!
"Nếu chúng ta đồng hành mà đi, vậy thì phải cùng tiến thối, nửa đường tách nhau ra thì làm sao được?" Thanh Vân Gian nói: "Cho nên Phương huynh mới không muốn đi vào bên trong nữa!"
"Chuyện này..." Bạch Thiên Mặc nghe lời này, lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, mặc dù có một chút không cam tâm, nhưng cũng thừa nhận Thanh Vân Gian nói có đạo lý, mặc dù hắn cũng không cảm thấy vào lúc này đưa Bạch Thiên gia tỷ muội ra ngoài là có gì không ổn, nhưng lời nói cùng tiến thối trước kia đúng là đã nói qua.
Rơi vào đường cùng, đành phải theo bản năng nhìn thoáng qua Phương Quý.
Mà vừa nhìn qua, đã thấy Phương Quý đang lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn Bạch Thiên gia tỷ muội, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, giống như là cảm thấy rất mới lạ, lại mang theo một chút đắc ý, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Bạch Thiên gia tỷ muội đón ánh mắt của Phương Quý, mặt đã đỏ giống như là linh thạch.
"Xong, xem ra đây quả nhiên là ý tứ của hắn..." Bạch Thiên Mặc lập tức hiểu được tâm tư của Phương Quý, chỉ là trong lòng bỗng nhiên có một chút hiếu kỳ: "Hắn vì cái gì lại nhìn cả hai người, đến tột cùng là hắn ưa thích ai?"
Còn Phương Quý thì đang nghĩ ở trong lòng: "Hai nữ nhân này đều thích ta? Ta quả nhiên là dáng dấp quá anh tuấn, khó trách đến Tôn Phủ, người gọi ta là Ngọc Diện Tiểu Lang Quân càng ngày càng nhiều...chỉ là hai tỷ muội này, ai sẽ tốt hơn? Làm tỷ tỷ có dáng dấp xinh đẹp, làm muội muội thì giúp ta đoạt Hắc Liên...các nàng đều thích ta như thế, cô phụ ai cũng không được, chẳng lẽ là cả hai đều...vậy thì Hồng Bảo Nhi cùng với Hoa quả phụ phải làm sao bây giờ, hẳn là phải xếp ở phía trước..."
Thế là hắn liền nghĩ tới sự tình bày rượu: "Bày ở Thanh Khê Cốc, hay là bày ở Đạo Đức Điện? Nên phát thiệp cho ai?"
"Suy tính của Phương huynh là có đạo lý!" Cũng vào lúc bầu không khí trong sân dần dần trở nên cổ quái, Huyền Nhai Ngọc còn duy trì lý trí ngược lại là nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đánh gãy ý niệm kỳ quái trong lòng của đám người, nói: "Chỉ bất quá, bây giờ chúng ta chỉ mới tiến vào khu vực săn bắn được một ngày thời gian, liền lui ra ngoài như vậy là vẫn hơi sớm, mà nếu không tiến vào chỗ sâu Vân Quốc, vậy thì muốn đi nơi nào cũng phải thương lượng một chút mới được..."
Bạch Thiên Mặc nói: "Còn thương lượng cái gì chứ, cứ giống như trước đó, đi dạo xung quanh là được!"
Thanh Vân Gian nghe lời này, lông mày cũng hơi nhíu, hắn thật ra là muốn để cho Phương Quý trực tiếp rời khỏi khu vực săn bắn, bằng không thì nếu tiếp tục lắc lư ở trong Vân Quốc, nói không chừng sẽ lại nhìn thấy một tòa ma thành như thế này, nếu như Phương Quý nhất thời không kìm nén được, lại vọt vào đại sát tứ phương, như vậy công lao của hắn còn không phải là dâng lên phi tốc, đến lúc đó muốn điệu thấp, chỉ sợ cũng điệu thấp không thành.
Mà ở ngay trước mặt đám người Bạch Thiên Mặc, lời nói lúc trước hắn khuyên Phương Quý, cũng là không thể một mực nói.
Nói trắng ra là, công lao của Phương Quý lúc này, theo hắn thấy đã là quá cao, chỉ bất quá trận chiến này là Phương Quý xuất thủ ở trước mặt của mọi người, muốn che lấp cũng không che lấp nổi, nhưng tốt xấu gì nếu Phương Quý chỉ tiến vào 30 vị trí đầu mà nói, hẳn là còn sẽ không đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của người bề trên, nhưng nếu như tiến thêm một bước, lọt vào 3 vị trí đầu, đoán chừng cũng quá làm náo động...
"Thanh Vân huynh, Bạch Thiên huynh, Phương huynh..." Cũng vào lúc bọn hắn thương lượng ở chỗ này, bỗng nhiên có hai người đi tới bên cạnh, cẩn thận khom mình hành lễ, là hai người Lục Đạo Duẫn cùng với Trương Minh Quân, chỉ thấy sắc mặt của bọn hắn cũng có một chút tâm thần bất định, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước..."
Đám người nghe vậy, đều là nhìn sang hai người bọn hắn, Duy Tông Tân lại có vẻ hơi không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Lần này cho các ngươi cơ hội, để cho các ngươi đi vào trong thành chiếm một chút công lao, xem như đã để cho các ngươi chiếm đại tiện nghi? Lúc này vừa mới phân chỗ tốt xong, liền muốn tranh thủ thời gian chạy đi, sợ bọn ta sẽ sai sử các ngươi làm chuyện gì hay sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người Lục Đạo Duẫn lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Phương Quý cũng quay đầu nhìn Duy Tông Tân một chút, nghĩ thầm những người này là chiếm tiện nghi của ta, có quan hệ gì tới ngươi?