Mà ở dưới nhiều thời gian như vậy, đám Ma Linh kia cũng đã vọt tới trước người hắn.
"Vù!"
Mắt thấy đã sắp bị vồ trúng, pháp ấn của hắn đã thành, quanh người bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, nguyên lai pháp ấn hắn kết chính là một cái ấn phong, thi triển ra chính là Phong Nhận Thuật đơn giản nhất, thế nhưng ở ngay trong một sát na Phong Nhận của hắn hình thành, Cam Ngọc Thiền đột nhiên mở hai chân ra, trong khoảnh khắc giống như thần quang, giống như chớp giật du tẩu một vòng thật nhanh, biến hóa khó lường.
Mà theo thân hình của hắn du tẩu, đạo Phong Nhận Thuật kia, đã được hắn vạch ra mấy cái đường vòng cung quỷ dị.
Mỗi một đường vòng cung vạch ra, lực lượng Phong Nhận liền được gia trì thêm một phần, cũng càng sắc bén hơn một phần, quỷ dị hơn một phần!
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Những Ma Linh vừa mới vọt tới trước người hắn kia, cơ hồ trong chốc lát liền bị Phong Nhận phá tan thành từng mảnh, thân hình trực tiếp nổ thành từng đám từng đám mưa máu, phiêu phiêu sái sái rơi xuống đất, sau đó mọc rễ trên mặt đất, nở rộ thành chín đóa Hắc Liên quỷ dị!
"Cái đệch?" Phương Quý nhìn một màn này, bỗng nhiên kinh hãi đến con mắt đều trừng lớn.
Nhìn qua vị Cam Ngọc Thiền kia lúc này lại trở nên chậm chạp một lần nữa, lắc đầu như không coi Ma Linh ra gì, một mực ghi tạc ở trong lòng.
Chỉ trong một chiêu liền chém giết chín đầu Ma Linh, đây còn có thể gọi là phế nhân?
Phần tiêu chuẩn này, đã không chỉ vượt qua Thanh Vân Gian và những huyết mạch Tôn Phủ kia, so với chính mình ngay lúc đó cũng mạnh hơn một chút!
Mấu chốt nhất là, hắn chỉ mượn nhờ thân pháp cùng với một đạo Phong Nhận Thuật đơn giản nhất kết hợp mà hoàn thành, đây là cái quỷ gì?
Mà không đợi phần kinh ngạc này ở trong lòng của Phương Quý tan đi, chỉ thấy những người thủ trận khác cũng đã nhao nhao giao thủ cùng với Ma Linh, Khúc Thần Hành chỉ có một cái chân nhìn thấy năm, sáu đầu Ma Linh đang lao tới, bỗng nhiên thu hồi dáng vẻ bại hoại tươi cười bình thường, hít vào một hơi thật sâu, vạch quải trượng trong tay một cái, trong chốc lát một tia ánh đen trực tiếp xuyên tháu năm, sáu đầu Ma Linh...
Năm, sáu đầu Ma Linh kia thậm chí còn không nằm trên một đường thẳng, cũng không biết hắn đã làm như thế nào để xuyên thủng!
Mà Thánh Nữ Ngô Nhan từ mỹ nhân tuyệt đỉnh ngày xưa biến thành phụ nhân mập mạp xấu xí bây giờ kia, thì đột nhiên chơi liều, phun ra một ngụm máu đen, giống như dải lụa nằm ngang ở giữa không trung, ba, bốn đầu Ma Linh đều bị máu đen vẩy trúng, trong nháy mắt kêu thảm rơi xuống từ giữa không trung, cũng không biết máu đen kia có lai lịch gì, ngay cả Hắc Liên mà bọn chúng biến thành cũng đều hủ thực một nửa...
"Cái quỷ gì thế?" Phương Quý nhìn từng cảnh tượng ấy, cũng nhịn không được hô lên: "Phế nhân sẽ có được loại bản sự này?"
Lúc đầu Phương Quý còn lo lắng, nếu như dẫn tới quá nhiều Ma Linh, những người này sẽ không ngăn cản nổi, nhưng sau khi nhìn thấy bọn hắn xuất thủ, lại lập tức phát hiện ra chính mình đã nghĩ nhiều, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này có thực lực cường đại, thế mà hơn xa so với đám người Thanh Vân Gian!
Hắn cũng là cho đến lúc này mới nghĩ đến, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này, trước đây vốn là có một cái tên khác.
Đó chính là thiên kiêu!
Cho dù là thiên kiêu bị phế sạch, cũng sẽ có khả năng lại một lần nữa biến thành một loại thiên kiêu với phong cách khác!
Thấy hơn trăm đầu Ma Linh ở chung quanh nơi này bị hấp dẫn tới, cơ hồ là trong khoảnh khắc liền đã bị những tu sĩ Hẻm Phế Nhân canh giữ ở các trận môn chém giết, đừng nói là Ma Linh có thể xông phá đại trận, tổn thương bách tính ở bên trong, thậm chí ngay cả Quách Thanh sư tỷ canh giữ ở vị trí miệng hang hạch tâm đại trận, làm một đạo phòng tuyến cuối cùng thủ hộ những bách tính kia cũng đều không có cơ hội xuất thủ.
"Nếu là như thế, vậy còn không phải là quá mức đơn giản?"
Phương Quý tính toán ở trong lòng, bằng vào bản sự của những người này, chỉ cần có thể tìm tới càng nhiều Ma Linh, vậy liền có thể nắm chắc phần thắng!
Hắn cũng là đến lúc này mới lý giải được câu nói trước đó của sư tỷ "thực lực không thua thiên kiêu Tôn Phủ" là có ý gì, xem ra thiên kiêu Tôn Phủ ở trong miệng của sư tỷ, cùng với sự lý giải của đám người Thanh Vân Gian, Bạch Thiên Mặc là không giống nhau, dù sao thì Thanh Vân Gian cùng với Bạch Thiên Mặc ở trong mắt của các nàng cũng chỉ là tiểu bối, thiên kiêu trong mắt của các nàng, là những nhân vật Trúc Cơ trung giai cao giai đã sớm thành danh kia!
Mà theo những Ma Linh gào thét mà đến kia bị chém giết, liền ngay cả những bách tính trong sơn cốc kia cũng đều cảm thấy không giống nhau lắm cùng với ý nghĩ của mình, lúc đầu bọn hắn nghe thấy những Ma Linh kia gào thét, trong lòng sợ hãi không gì sánh được, run lẩy bẩy, nhưng đợi nửa ngày, lại một chút cũng không có cảm giác được có nguy hiểm nào đến trước người mình, ngược lại dần dần tò mò đứng lên, từng người đi ra bên ngoài, chen đến một khu vực nho nhỏ duy nhất ở miệng hang có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài cốc, nhìn dáng vẻ những tu sĩ kia chém giết Ma Linh, nhất thời kinh thán không thôi.
"Nguyên lai bọn hắn lại lợi hại như vậy?"
"Trời ạ, những quái vật kia ở dưới một kiếm của bọn hắn cũng không chịu được..."
"Người lợi hại như vậy, làm sao trước đó lại không tới cứu chúng ta, đáng thương cho huynh đệ số khổ của ta..."
Mặc dù cái gì cũng nói, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân này, sự hoảng sợ của bọn hắn cũng bị diệt hết, lúc này cũng không còn quở trách Phương Quý đoạt đi phù triện cùng với pháp khí của bọn hắn, ngược lại còn chờ mong những người này chém giết nhiều Ma Linh hơn.
Cũng chỉ có bọn hắn sớm ngày chém giết sạch sẽ những Ma Linh này, mình mới có thể sớm về nhà...
"Không sai biệt lắm rồi..."
Thấy Ma Linh trước sau vọt tới bốn ~ năm đợt, có khoảng chừng ba ~ bốn trăm đầu Ma Linh bị bọn hắn chém giết trong khoảng thời gian không đến nửa canh giờ, trong lòng Phương Quý cũng tính toán, nhìn ra được, số lượng trước mắt này còn xa xa chưa có đạt tới cực hạn của những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này, nhìn bộ dáng bình tĩnh của bọn hắn, đoán chừng số lượng của những Ma Linh này lại nhiều hơn mấy lần, cũng không khiến cho bọn hắn bối rối.
Bất quá sau bốn ~ năm đợt, số lượng Ma Linh giết tới chung quanh cũng dần dần ít đi, trong lòng Phương Quý hiểu được, mũi của những Ma Linh kia có thính hơn, bất quá cũng chỉ có thể ngửi được mùi người sống trong hai ~ ba trăm dặm mà thôi, bây giờ xem ra là Ma Linh trong hai ~ ba trăm dặm chung quanh nơi này đều đã bị chém giết sạch sẽ, Ma Linh ở nơi càng xa xôi hơn thì là không ngửi được mùi ở nơi đây, đương nhiên sẽ không tới...
Số lượng này cũng không được tính là quá nhiều, vẫn còn không thể so sánh với một nửa Ma Linh ở trong toà thành trì kia...
"Sảng khoái, sau khi tiến vào Vân Quốc, đây là lần chém giết sảng khoái nhất!"