Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510: Vô Sỉ

Chương 510: Vô sỉ Chương 510: Vô sỉ

Ngược lại là đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia lúc này đều biểu hiện sự hưng phấn không thôi, liên tục reo hò, coi như là Cam Ngọc Thiền ít lộ nụ cười nhất, trên mặt cũng đều đã lộ ra vài vệt cười nhạt, Phương Quý chưa chắc đã hài lòng với số lượng những Ma Linh này, nhưng bọn hắn lại là vô cùng vui mừng, số lượng Ma Linh chém giết ở trong vẻn vẹn nửa canh giờ này, liền đã bù đắp được thu hoạch bọn hắn tiến vào Vân Quốc cả ngày thời gian.

Nhất là, vào trước lúc có phần thu hoạch này, bọn hắn còn đang đứng ở trong tuyệt vọng không còn hi vọng đối với lần diễn võ này.

Cũng chính là bởi vậy, bọn hắn quả thực là rất cảm kích đối với Phương Quý đưa ra cái chủ ý này, cả đám đều quăng ánh mắt khâm phục tới.

"Đi thôi, thay một chỗ khác, lại giết thêm một đợt!"

Phương Quý đón nhận những ánh mắt này, biểu hiện rất là bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, đứng ở chỗ đón gió, góc áo tung bay, rất có khí phái, Quách Thanh sư tỷ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua phương hướng này, đột nhiên cảm giác được sư đệ nhà mình rất giống cùng với ân sư tông chủ Thái Bạch Tông.

Lần chém giết Ma Linh này thành công, đám người tất nhiên là tin phục không thôi đối với Phương Quý, lúc này nghe hắn nói, liền lập tức thu thập Hắc Liên ở chung quanh vào, trên quyển trục của Quách Thanh sư tỷ, số lượng Hắc Liên lập tức nhiều hơn gấp đôi, sau đó ai cũng không dám lãnh đạm, vội vàng lên đường một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ở trong một thời gian ngắn có thể làm thêm mấy lần như vậy, chẳng phải là sẽ kiếm lời lớn?

Chỉ bất quá ở trong lòng mặc dù thống khoái, vào lúc khởi hành một lần nữa, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này lại dường như như luôn có một chút xấu hổ nhìn những bách tính kia, điều này cũng làm cho Phương Quý cảm thấy da mặt của những người này vẫn quá mỏng, tâm cảnh tu hành còn chưa đủ...

Giống như Phương Quý, mặc dù trước đó cưỡng ép lấy đi phù triện cùng với pháp khí của những dân chúng kia, nhưng một là không có xảy ra hỗn loạn gì, thậm chí là còn không có để cho bọn hắn gặp bất luận một chút hung hiểm gì, hơn nữa vào thời điểm Phương Quý trả lại phù triện cùng với pháp khí, liền đã rót vào không ít linh khí, những dân chúng kia cũng phát hiện được thần lực trong pháp khí trên tay mình lại trở về, lập tức liền sinh ra không ít cảm kích đối với Phương Quý.

Lúc này bọn hắn đã trái một câu "Phương tiểu tiên sư", phải một câu "Phương tiểu quý nhân" khiến cho trong bụng của Phương Quý nở hoa, Phương Quý vốn cũng là một kẻ biết nói chuyện trời đất, khi dễ tiểu hài trong bách tính một chút, tổn hại lão đầu trong bách tính hai câu, ngược lại là rất nhanh liền kéo gần lại khoảng cách cùng với những bách tính này, khiến cho hảo cảm trong lòng của bọn hắn đại tăng, ngược lại là không có kính sợ cùng với xa lánh lúc trước đó.

Lên đường một lần nữa, tốc độ của bọn hắn cũng không chậm, sau khi đi đường hai ~ ba mươi dặm, liền lại tìm một nơi thích hợp bố trí đại trận, y theo cách đó mà làm, lại dẫn dụ hơn trăm đầu Ma Linh tới và giết chết, sau đó lại tiến lên một lần nữa.

Trước sau hơn nửa ngày thời gian trôi qua, bọn hắn liên tục chém giết mấy làn sóng Ma Linh, số lượng Hắc Liên cũng đã vượt qua 1000.

"Nếu thật sự có thể một mực bảo trì cái tốc độ này, nói không chừng chúng ta chỉ cần ở ngoài Vân Quốc, cũng có thể tranh được 3 vị trí đầu..."

Trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười vui mừng, khói mù bao phủ trên đỉnh đầu trước đó được quét sạch sành sanh.

"Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp..." Ngược lại là vào thời điểm những người khác đều vui vẻ, Phương Quý không khỏi nhíu mày.

"Số lượng này vẫn là quá ít..." Hắn âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, cũng phát hiện ra nhiều vấn đề, bây giờ trải qua hơn nửa ngày đi đường, những bách tính này đều đã rất mệt mỏi, cho nên bọn hắn cũng chỉ đành nghỉ ngơi ở trong một toà sơn cốc, mà chỗ mấu chốt nhất là tốc độ của những bách tính này, chỉ sợ là sẽ càng ngày càng chậm, hơn nữa bọn hắn dù sao cũng là di chuyển dựa vào đi bộ, coi như có đi mệt chết, lại có thể đi ra được phạm vi bao xa?

Chiếu theo loại tình huống này, Ma Linh mà bọn hắn hấp dẫn tới sẽ chỉ càng ngày càng ít!

Mà hắn cũng không thể thoả mãn với 1000 Ma Linh, dù sao thì hắn cũng đã đáp ứng sư tỷ muốn giúp nàng đoạt được 3 vị trí đầu...

Chiếu theo số lượng bây giờ mà nói, đừng nói là 3 vị trí đầu, coi như là 10 vị trí đầu vẫn còn kém xa!

"Vẫn phải nghĩ một chút biện pháp khác..." Phương Quý không nhịn được bắt đầu cân nhắc trong lòng, mình đã đích thân ra tay, làm sao có thể không thành công?

Huống hồ đồng tiền giúp mình làm ra sự lựa chọn này, vậy đã nói rõ là nhất định sẽ có biện pháp.

Nếu như không có, đó chính là do chính mình còn chưa có nghĩ đến...

"Ngươi nói cái gì?"

Cũng vào thời điểm những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia bởi vì chém giết Ma Linh mà tâm tình dần dần tốt, có người lại là mây đen dày đặc trên đỉnh đầu!

Lúc này Duy Tông Tân đã tái mặt rồi, khó có thể tin nhìn về hướng một vị đệ tử tiên môn chạy đến trước mặt hắn báo cáo tin tức, đệ tử tiên môn kia cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Việc này là thiên chân vạn xác, có người phát hiện ra, những người kia lúc này đã tụ tập mấy trăm bách tính, mỗi khi đến một chỗ liền thiết hạ đại trận, hấp dẫn Ma Linh ở chung quanh tới để chém giết, có nhiều khí tức của phàm nhân làm mồi nhử như vậy, những Ma Linh kia đều giống như điên cuồng nhào tới, khiến cho các đồng đạo ở ngoại vi đã sắp không có Ma Linh để chém giết..."

Hắn giang tay ra, nói: "Đều đã bị bọn hắn quét sạch sành sanh!"

"Đây là chuyện quái quỷ gì?" Duy Tông Tân cảm thấy trời đã sắp sụp: "Ai đã nghĩ ra loại mưu ma chước quỷ này?"

"Bọn hắn không phải là thích bảo hộ phàm nhân nhất sao? Làm sao bây giờ lại bắt đầu dùng phàm nhân để làm mồi nhử?"

"Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy ngay cả chúng ta cũng không có suy nghĩ ra..."

"Những người này làm sao lại không giống như trong tưởng tượng..."

"Vô sỉ, tàn nhẫn, hèn hạ..."

Duy Tông Tân chửi một hơi, dường như có thể nhìn thấy hỏa khí từ từ vọt lên từ trên đỉnh đầu, nhưng cuối cùng, hắn lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn trừng trừng vị đệ tử tiên môn kia, trong thanh âm đều giống như tràn đầy hơi lạnh, chột dạ mà hỏi: "Hiện tại có phải rất nhiều người đều biết chủ ý đưa những bách tính kia đi qua chính là ta hay không?"

Vị đệ tử tiên môn kia do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đúng vậy, trước đó ta đã để cho tất cả mọi người theo như lời ngươi nói, đi khắp nơi nói đây là ý tứ của ngươi, kết quả hiện tại tất cả mọi người đều đang thảo luận về ngươi, nói ngươi đồng tình với những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia, cố ý cho bọn hắn cơ hội..."

"Xong, xong rồi..."

Duy Tông Tân ngồi xổm xuống ôm đầu, trong lòng tràn đầy khủng hoảng, buồn cười là chính mình còn muốn mượn nhờ chuyện này lưu một cái ấn tượng tốt ở trước mặt của Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân, bây giờ thì hay rồi, đám tu sĩ Bắc Vực kia mượn kế sách của mình, ngược lại còn thu hoạch được nhiều Ma Linh như vậy, cái tin tức này một khi truyền vào trong lỗ tai của Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân, vậy còn không phải cho rằng mình và tu sĩ Bắc Vực là cùng một bọn?

Bình Luận (0)
Comment