"Ách..." Đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân lại lập tức choáng váng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Phương Quý.
"Những thứ này đã có thể miễn cưỡng đánh một trận chứ?" Phương Quý vỗ vỗ túi càn khôn đã trống không, tiện tay nhét vào trong ngực.
"Sư đệ ngươi..." Sau khi Quách Thanh sư tỷ kinh ngạc liền lộ vẻ mặt chần chờ hỏi: "Trước đó không phải sư đệ nói đã hết rồi sao?"
"Đừng nhìn ta, lúc này đúng là thật sự không còn!" Phương Quý vỗ vỗ vào túi càn khôn, biểu thị rằng đã trống không, sau đó nói: "Ài, đó là đan dược hơn vạn khối linh thạch..."
Lần này đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, như thể không có gì xảy ra.
Phương Quý thầm nghĩ không tốt trong lòng, những người sẽ không phải đã thành thói quen rồi đó chứ?
"Đã có Mẫu Thủy dẫn Ma Linh, lại có nhiều đan dược như vậy làm chuẩn bị, lần này phần thắng của chúng ta cũng coi như là tăng nhiều!"
Tâm tình của Quách Thanh sư tỷ vào lúc này rõ ràng cũng đã tốt hơn rất nhiều, nói: "Đã như vậy, vậy trước tiên liền tìm một nơi thích hợp, an trí những bách tính này, chúng ta nếu chỉ cần mang khí tức của bọn hắn đi mà nói, ngược lại là không cần bọn hắn một mực đi theo chúng ta, đối với bọn hắn mà nói ngược lại là an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa nếu chúng ta có thể thành công trong trận chiến này, Ma Linh ở trong vòng vạn dặm Vân Quốc chỉ sợ là đều sẽ bị chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, những bách tính này cũng sẽ an toàn, sư đệ ta nói rất đúng, đó là cái một biện pháp nhất kiếm định càn khôn!"
Phương Quý nghe vậy không nhịn được lại chắp hai tay phía sau lưng, gió ở chung quanh bắt đầu thổi bay vạt áo của hắn...
"May mắn mà có Phương tiểu ca, lần này chúng ta mới có phần thắng!" Tiểu nhị Lăng Yến nhìn về hướng Phác Nam Tử, nói: "Phác Nam thúc, tiếp theo cũng phải nhìn ngươi, trong bực hỗn chiến này, ba phần dựa vào thực lực, bảy phần dựa vào trận thế, nếu như ngươi có thể bố trí ra một toà đại trận đủ để chống cự Ma Linh, chúng ta có thể nói là nắm chắc phần thắng!"
"Cứ để ta thôi diễn trận thế, ngược lại là không thành vấn đề!" Phác Nam Tử gật gù đắc ý vào lúc này, sau đó cười khổ một tiếng, nói: "Bất quá dạng đại trận có quy mô khổng lồ bực này, trận kỳ, ngọc cấm cần thiết, không có thứ nào không phải là đồ vật thượng giai, ta ngược lại thật ra cũng có những vật này, chỉ bất quá..."
Hắn vừa nói, vừa từ trong túi càn khôn lấy ra một cái bao, đổ ra trên mặt đất, đám người nhìn tới, đều lập tức cảm thấy choáng váng, chỉ thấy ở trên mặt đất, trận kỳ cũ nát có hơn mười đạo, ngọc cấm cũng có 7~8 khối, ngoài ra còn có trận phù linh khí yếu ớt, Lượng Thiên Xích bị gỉ, Tham Hải Thạch thiếu một góc, vân vân...
Phác Nam Tử vuốt vuốt sợi râu, nói: "Các ngươi cảm thấy bằng vào những thứ rách rưới này, ta có thể bày ra loại đại trận cấp độ hoàn toàn không có sơ hở kia?"
Người chung quanh nghe vậy lập tức đều trầm mặc, sau nửa ngày liền nhìn sang Phương Quý.
Liền ngay cả Phác Nam Tử, lúc này cũng có vẻ hơi chờ mong, con mắt không ngừng nhìn vào túi càn khôn của Phương Quý...
"Nhìn ta để làm cái gì?" Phương Quý lập tức đau cả đầu, cả giận nói: "Ta cũng không hiểu trận pháp, làm sao sẽ có vật liệu bày trận?"
Đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân chung quanh lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với nhau.
"Phía trước có một mảnh thâm sơn, hẳn là có thể an trí bách tính..."
"Ta cảm thấy tu vi gần đây lại có chỗ tinh tiến..."
"Mặc dù lúc này không nhìn thấy trăng sao, nhưng ta cảm thấy thời tiết hôm nay giống như không tệ..."
"Câu nói kia của ngươi là ngược lại mới đúng, ba phần dựa vào trận thế, bảy phần dựa vào bản sự!" Vào lúc này, vẫn là Quách Thanh sư tỷ mở miệng nói: "Vậy trước tiên liền định việc này như vậy, tiếp tục đi về phía trước, tìm một nơi thích hợp an trí bách tính, bố trí đại trận, bây giờ chúng ta chí ít có bảy thành phần thắng, đã là ưu thế trước nay chưa từng có..."
Đám người đều đáp ứng, trong lòng có hi vọng, bước chân dường như cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phương Quý chắp hai tay đi tới, bất luận là tu sĩ Hẻm Phế Nhân nào nhìn thấy hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, liền ngay cả vị Cam Ngọc Thiền đệ tử chân truyền của Kim Thiền Tông có tính tình cao ngạo nhất kia cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, lập tức khiến cho lực lượng của Phương Quý Phương lão gia tăng lên rất nhiều, nghĩ thầm đây đại khái chính là ưu thế của chủ nợ, bây giờ những người này đều xem như thiếu nợ mình không ít tiền...
Bất quá trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thấy dáng tươi cười từ trong đáy lòng của những người này, Phương Quý cũng đã thực sự sinh ra một loại cảm giác khác, kỳ thật sự tình dẫn một đợt ma triều tới để chém giết chính diện, thật sự là hung hiểm vạn phần, đừng nói là bọn hắn, coi như là tu sĩ Kim Đan, ở trong ma triều vô cùng vô tận kia cũng không phải là không có khả năng mất mạng, nhưng bọn hắn lại dường như tuyệt đối không đặt an nguy của bản thân vào trong lòng, nghe nói có hi vọng xông vào 3 vị trí đầu, từng người đều vui vẻ không thôi, nhưng cũng không suy nghĩ là liệu rằng mình có thể sống sót...
"Bằng không thì lại nghĩ biện pháp, giúp bọn hắn giải quyết tài liệu bày trận?" Phương Quý không nhịn được lại suy nghĩ một chút, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn về phía trước, ngược lại là cảm thấy nao nao.
Chỉ thấy trên một ngọn núi bên ngoài vài dặm ở phía trước, có mấy bóng người đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, ánh mắt thỉnh thoảng dò xét tứ phía.
Nhìn kỹ, chỉ thấy những người kia thế mà chính là nhóm người Trương Minh Quân cùng với Lục Đạo Duẫn, bọn hắn không muốn phát sinh liên hệ cùng với người trong Hẻm Phế Nhân, cho nên trước đó rất nhanh đã tách ra, ngự kiếm bay đi tìm tộc nhân của Trương Minh Quân, tốc độ của bọn hắn nhanh, theo lý mà nói hẳn là đã bỏ xa đám người Phương Quý mới đúng, không ngờ được bay lượn vài vòng, ngược lại là đang đi vòng trở về.
"Ha ha, mấy vị đạo hữu hữu lễ..." Phương Quý gặp được bọn hắn, trong lòng liền không khỏi khẽ động, đạp kiếm bay tới trên đỉnh núi kia, tràn đầy tươi cười hành lễ, bất quá sau khi liếc nhìn Trương Minh Quân một cái, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm hắn làm sao lại biến thành loại bộ dáng này rồi?
"Ách, Phương đạo hữu hữu lễ..." Chợt thấy Phương Quý tới chào hỏi, đám người Lục Đạo Duẫn vội vàng đứng lên, sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ.
Bọn hắn đều là Ngân Giáp có tiền đồ tốt đẹp tại Tôn Phủ, mặc dù không lăn lộn tốt được như Phương Quý, nhưng cũng không lo tu hành, ngày bình thường muốn nghĩ cách nịnh nọt huyết mạch Tôn Phủ cũng còn không kịp, ai nguyện ý có quá nhiều liên quan với đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân không được chào đón này chứ, cho nên trước đó thấy tộc nhân của Trương Minh Quân không có ở nơi dó, còn chưa kịp chào hỏi liền đã vội vàng rời đi.
Lúc này bị ép trở về, đối mặt với Phương Quý, tự nhiên là có một chút xấu hổ.