Vừa nói chuyện, Quách Thanh sư tỷ vừa cầm chuôi kiếm, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên cổ của Duy Tông Tân, nói: "Coi như là Bạch Thiên Đạo Sinh, ta cũng đã cầm kiếm chặt vô số hồi, ngươi chỉ là một kẻ xuất thân từ họ nhỏ, lại cảm thấy ta không dám chặt ngươi?"
"Ngươi..." Duy Tông Tân nghe vậy liền giận dữ, đồng thời trong lòng cũng thầm giật mình, rất kiêng kỵ, trong lúc cấp thiết ngoài mạnh trong yếu nói: "Người khác đều nói ngươi là nữ nhân điên, ngươi quả nhiên là nữ nhân điên, ta đến bất quá chỉ là muốn cứu người, ngươi lại muốn ra tay với ta?"
Vào lúc này, liền ngay cả những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia cũng đều có một chút lo lắng nhìn về hướng Quách Thanh sư tỷ!
Bọn hắn cũng thật sự sợ Quách Thanh một lời không hợp liền huy kiếm giết Duy Tông Tân, đó dù sao cũng là huyết mạch Tôn Phủ, một vị tu sĩ Bắc Vực giết chết huyết mạch Tôn Phủ sẽ là tội lớn cỡ nào?
"Nếu không muốn chết, hãy mau mau cút ngay!" Quách Thanh sư tỷ cũng không có thật sự xuất kiếm, nhưng hiển nhiên là không có chịu thua, vẫn lạnh lùng giằng co cùng với Duy Tông Tân: "Chuyện cứu người, tu sĩ Bắc Vực chúng ta sẽ làm, không cần huyết mạch Tôn Phủ các ngươi đến giả mù sa mưa..."
Bầu không khí trong sân lập tức bắt đầu có một chút giằng co.
Duy Tông Tân dường như thật sự có một chút kiêng kị Quách Thanh sư tỷ, không dám ép sát, mà trong lòng Quách Thanh sư tỷ không biết nghĩ như thế nào, nhưng nàng hẳn là cũng hiểu rõ, nếu như thật sự ra tay với huyết mạch Tôn Phủ, sẽ chọc ra đại họa...
Hai phe ai cũng không chịu nhượng bộ, ai cũng không dám ép sát, trái tim của người chung quanh đều nhảy lên cổ.
"Ha ha, chúng ta cần gì phải tranh chấp chứ?" Thấy bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm, có lẽ sau một khắc sẽ có máu tươi xuất hiện, Duy Tông Tân rốt cục cũng dời ánh mắt, nhìn chăm chú một hồi vào mũi chân của mình, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Nếu ngươi cũng muốn cứu người, ta cũng muốn cứu người, vậy mục đích của mọi người đều là giống nhau, thay vì tranh chấp, tại sao không hỏi những bách tính Vân Quốc này một chút, xem bọn hắn muốn đi theo ai?"
Người ở chung quanh nghe kiểu nói này của hắn, lập tức cảm thấy ngạc nhiên, đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển.
Mà Duy Tông Tân vào lúc này thì đã cười nói với những bách tính Vân Quốc kia: "Chư vị, các ngươi cũng đã nhìn ra, ta tới là để cứu các ngươi rời khỏi Vân Quốc, chúng ta có nhân thủ đông đảo, lát nữa còn có thể điều một chiếc thuyền pháp tới, chắc hẳn là có thể ở trong một thời gian ngắn nhất đưa các ngươi rời khỏi vùng Ma Vực này, không chỉ có thể an trí các ngươi tại Tiêu Quốc, thậm chí là có thể để cho các ngươi ở trong trong điền trang Tiêu Quốc của ta, cũng không cần lo chi phí ăn ở, không biết là các ngươi muốn tiếp tục đi theo bọn hắn, hay là đi theo chúng ta?"
"Chuyện này..." Đám bách tính nghe được lời này đều là ngẩn ngơ, dường như không nghĩ tới còn có bực chuyện tốt này rơi lên trên đầu.
Sau khi thoáng yên tĩnh trong một cái chớp mắt, đám người liền bỗng nhiên giống như là ong vỡ tổ, vô số người đều chen chúc đi tới đằng trước, nhao nhao hô to: "Cầu xin đại nhân cứu chúng ta ra khỏi Ma Vực..."
"Cầu xin đại nhân cứu mạng..."
"Ta nguyện đi cùng với đại nhân..."
Mặc dù ở trong một mảnh tán loạn, còn có một số bách tính ở tại chỗ không nói gì, nhưng trên thanh thế cũng đã chênh lệch cực kỳ xa.
Đám người Quách Thanh sư tỷ dường như cũng không ngờ được một màn như vậy, sắc mặt nhất thời tái nhợt, đứng yên tại đương trường.
Ngược lại là Duy Tông Tân vào lúc này, không nhịn được có một chút cười đắc ý.
"Đây chính là người Bắc Vực..." Hắn thầm nghĩ.
"Các ngươi..." Nhìn những bách tính Bắc Vực này nhao nhao hướng về phía Duy Tông Tân, sắc mặt của Quách Thanh sư tỷ cùng với các tu sĩ Hẻm Phế Nhân chung quanh lập tức trở nên đặc biệt khó coi, hoặc nói là đặc biệt thống khổ, bất đắc dĩ, cho dù là cái gì cũng nói không ra.
Những bách tính Bắc Vực này làm ra lựa chọn như vậy, tự nhiên là không có gì lạ, hoặc là nói là rất bình thường.
Dù sao thì trước đó những bách tính Bắc Vực này xác thực đã phát hiện ra, đám người Quách Thanh sư tỷ là không có cách nào mang bọn hắn ra khỏi Vân Quốc, có khả năng làm được, nhiều nhất cũng chỉ là bảo vệ bọn hắn ở dưới tình huống Ma Linh tàn phá bừa bãi chung quanh mà thôi, mà bây giờ có người nói có thể dẫn bọn hắn rời đi, bọn hắn làm sao lại không đáp ứng?
Còn nữa, vừa rồi bọn hắn đã từng bị dùng để hấp dẫn Ma Linh, mặc dù vào thời điểm làm như vậy, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này đã làm đủ chuẩn bị, không khiến cho bọn hắn bị thương một chút nào, sau đó càng là bởi vì Phương Quý bổ sung linh khí vào trong phù triện cùng với pháp khí của bọn hắn, cho nên đã khiến cho quan hệ giữa bọn hắn trở nên hòa hoãn không ít, nhưng vẫn có rất nhiều người đề phòng ở trong lòng.
Mà càng quan trọng hơn là bọn hắn đều biết, Duy Tông Tân chính là huyết mạch Tôn Phủ.
Bách tính ở các quốc gia khác, bởi vì khoảng cách với Tôn Phủ quá mức xa xôi, cho nên đối với sự tồn tại của Tôn Phủ là không có rõ ràng, thế nhưng Vân Quốc lại khác, bọn hắn tiếp giáp cùng với Tôn Phủ An Châu, vẫn còn có một số người nghe nói qua bực tồn tại siêu nhiên như Tôn Phủ, bây giờ nếu như huyết mạch Tôn Phủ muốn cứu chính mình, vậy thì còn không tranh thủ thời gian nhào lên, còn phải đợi gì nữa?
"Bọn hắn cũng không nhất định là thật sự muốn cứu các ngươi..."
"Có lẽ bọn hắn chỉ muốn dẫn dắt và phân tán các ngươi, sau đó không biết sẽ ném ở chỗ nào..."
Trong lòng của đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân có không biết bao nhiêu lời muốn nói, hết lần này tới lần khác vào lúc này một câu cũng nói không ra.
Duy Tông Tân cũng sẽ không thừa nhận lời nói này, huống hồ những bách tính này cũng chưa chắc sẽ tin.
Bọn hắn chỉ có thể nhìn những bách tính may mắn còn sống sót kia cùng nhau chạy về phương hướng của Duy Tông Tân, giống như hồng thủy, tranh nhau chen lấn, vậy thì làm sao có thể ngăn cản, chẳng lẽ là phải dựa vào một thân tu vi đẩy bọn hắn trở về hay sao?
"Các ngươi đang làm gi thế?" Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Phương Quý dường như có một chút hiếu kỳ, chắp hai tay đi vào trong sân, nhìn bên này, lại nhìn bên kia.
Vừa thấy được Phương Quý tới, đám bách tính Bắc Vực kia lập tức giật mình, bọn hắn còn nhớ được, vào lần thứ nhất bắt bọn hắn hấp dẫn Ma Linh, động thủ chính là người trước mắt này, mặc dù tên gia hỏa này nhìn có tuổi tác không lớn, ra tay lại là tàn nhẫn nhất, căn bản là không có thương lượng với bọn hắn, vừa đi tới liền cưỡng ép thi triển pháp thuật cướp đi toàn bộ phù triện cùng với pháp khí trong tay của bọn hắn.
Mặc dù về sau, cũng là hắn chơi đùa vui vẻ nhất cùng với bọn hắn, nhưng ai có thể quên được thủ đoạn của hắn?
"Ngươi cũng ở đây sao..."
Duy Tông Tân liếc nhìn Phương Quý, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, bất động thanh sắc nhìn lướt qua trái phải, không nhìn thấy bóng dáng của đám người Thanh Vân Gian mới thoáng yên tâm.