Đối với Phương Quý, cảm giác ở trong lòng của hắn tất nhiên là cũng hết sức đặc thù, biết đối phương có một thân thực lực kinh người, lại có quan hệ tốt cùng với đám người Thanh Vân Gian, không thể coi là tu sĩ Bắc Vực phổ thông, thế nhưng cũng không cần thiết phải sợ đối phương.
Coi như kiêng kỵ, Duy Tông Tân cũng chỉ kiêng kỵ Thanh Vân Gian cùng với Bạch Thiên gia tỷ muội, chứ không phải là Phương Quý.
"Ta đến đây là để cứu bách tính Bắc Vực, không biết Phương huynh làm sao lại ở đây?" Duy Tông Tân cười nhạt một tiếng, lườm Phương Quý một cái, miễn cưỡng mở miệng.
Tối thiểu là ở phía sau họ còn có chữ "huynh", điều này đã nói rõ là hắn khách khí đối với Phương Quý hơn xa người khác.
"Cứu cái đầu ngươi à?" Không nghĩ tới, đối mặt với Duy Tông Tân xem như tương đối khách khí, Phương Quý lại là vừa há miệng liền mắng.
Duy Tông Tân cũng tuyệt đối không nghĩ tới vị tu sĩ Bắc Vực to gan này, dĩ nhiên lại không nể mặt như thế, lập tức giận tím mặt, sát khí bốc lên từ đáy lòng trong nháy mắt, lạnh lùng nhìn về phía Phương Quý, bất quá sau khi nghĩ đến việc mình đánh không lại Phương Quý, rất nhanh liền thu sát khí vào, chỉ là tràn đầy giận dữ quát: "Những bách tính Vân Quốc này đã làm ra lựa chọn của mình, ngươi..."
"Lựa chọn cái đầu của ngươi..." Phương Quý vừa nghe thấy hắn mở miệng liền trực tiếp đánh gãy, loại biện pháp đối phó với Quách Thanh sư tỷ kia tự nhiên là không thể đối phó với hắn được.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn Duy Tông Tân, hỏi: "Ngươi có biết những người này là ai không mà đòi cứu?"
Duy Tông Tân giật mình, sau đó cười lạnh nói: "Ta chỉ biết đây đều là bách tính Vân Quốc, bọn hắn khó khăn lắm mới còn sống sót..."
"Ngươi sai rồi!" Phương Quý trực tiếp ngắt lời đối phương, sau đó dùng ánh mắt quét qua trên người của bách tính Vân Quốc, đón ánh mắt của hắn, tất cả bách tính Vân Quốc đều là giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu xuống, sau đó Phương Quý mới nhìn Duy Tông Tân, cười lạnh nói: "M* nó đây đều là mồi nhử Ma Linh của Phương lão gia ta, muốn có thành tích tốt trong lần diễn võ này là đều dựa vào bọn hắn, họ Duy ngươi bỗng nhiên nhảy ra muốn cướp mồi nhử của ta, là muốn sống mái với ta sao?"
"Hả?" Duy Tông Tân bỗng nhiên ngẩn ngơ, quên luôn cả việc nhắc nhở Phương Quý mình kỳ thật là họ Duy Tông, mà không phải là họ Duy...
Câu nói này của Phương Quý khiến cho hắn cảm thấy có một chút khó chịu, chuyện dùng bách tính làm mồi nhử này chính là tối kị, hắn vừa mới thoáng nhắc tới, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia liền đã không có đất dung thân, nhưng bây giờ Phương Quý làm sao lại nói ra một cách hùng hồn như vậy?
Hết lần này tới lần khác bị đối phương hỏi như vậy, chính mình thật sự là có cảm giác không biết đối ứng ra sao...
Mà đám bách tính Vân Quốc nghe vậy, thì lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: vị đại gia này thế mà trực tiếp thừa nhận muốn bắt chính mình làm mồi nhử?
Liền ngay cả Quách Thanh sư tỷ cũng cảm thấy vì sao lời nói không có đạo lý như thế được Phương Quý nói ra, cũng có cảm giác thuận lý thành chương?
"Ha ha, ta xem ở phân lượng ngươi là huyết mạch Tôn Phủ, vốn không định so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn làm hỏng chuyện tốt của ta..." Mà Phương Quý thì là cười lạnh, bẻ đốt ngón tay đùng đùng, hung hăng đi về phía Duy Tông Tân.
"Không tốt, tên này muốn tìm cớ đánh ta..."
Duy Tông Tân lập tức cảm thấy kinh hãi, rất nhanh liền ý thức được dụng ý của Phương Quý, hắn giảng đại nghĩa cùng với các tu sĩ Hẻm Phế Nhân, cho nên dễ dàng lấy đại thế đè người, khiến cho trong lòng người ta có nỗi khổ không nói được, nhưng Phương Quý thì lại ngược lại, một lời không hợp liền muốn tìm lý do động thủ, ngược lại là nhất thời khiến cho hắn không có cách nào dùng biện pháp đối phó với tu sĩ Hẻm Phế Nhân để áp dụng đối với Phương Quý.
Bất quá Duy Tông Tân cũng là một kẻ có ý đồ xấu đầy đầu, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra nhiều chủ ý khiến cho tu sĩ Hẻm Phế Nhân nhức đầu như thế, lúc này nhìn thấy Phương Quý không phân tốt xấu liền muốn xông lên động thủ, hắn cũng lập tức phản ứng lại, lui lại một bước, cười lạnh nói: "Phương huynh hiểu lầm rồi, việc này cũng không có quan hệ gì cùng với ta, chỉ là những tu sĩ Bắc Vực này đồng tình với bách tính Vân Quốc, không đành lòng nhìn bọn hắn bị các ngươi dùng làm mồi nhử, lúc này mới cầu ta đi ra khuyên bảo, đến tột cùng là muốn cứu người hay là muốn bắt mồi nhử, các ngươi hãy tự thương lượng đi!"
Vừa nói chuyện hắn vừa dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, ra hiệu cho những tu sĩ Bắc Vực kia.
Lời này rất rõ ràng, hắn không muốn đôi co cùng với Phương Quý, muốn ép những tu sĩ Bắc Vực này ra mặt.
"Quá vô lý!" Mà những tu sĩ Bắc Vực kia cũng không ngốc, vào trước khi đến đây bọn hắn đã biết chính mình muốn làm gì, thấy thế liền lập tức tiến lên nghênh đón, nghiêm nghị quát: "Tu sĩ Bắc Vực biết vinh nhục biết giảng đại nghĩa, các ngươi dùng bách tính làm mồi nhử Ma Linh, không sợ bị thiên khiển sao?"
"Nếu chúng ta đã tới, liền sẽ không để cho các ngươi tiếp tục làm loại sự tình ác độc này!"
"Chư vị, hôm nay vô luận như thế nào ta cũng phải cứu những bách tính này đi, ai muốn cản ta, đừng trách ta kiếm hạ vô tình..."
Vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, bọn hắn cũng đều biết lúc này phải biểu hiện như thế nào, nhất thời lộ ra sự căm phẫn.
Một mảnh phi kiếm pháp bảo được tế lên ầm ầm, giống như là mây đen buông xuống, ép về phía những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia, hiển nhiên là muốn ép bọn hắn nhượng bộ, nhưng các tu sĩ Hẻm Phế Nhân lúc này, mặc dù sắc mặt của từng người như tro tàn, nhưng cũng chỉ cúi đầu, không có ai lui lại.
"Không sai, sớm nên như vậy, làm rõ thị phi, mau mau cứu giúp bách tính không phải là tốt hơn?" Thấy một trận đại chiến sắp xảy ra, Duy Tông Tân lùi về phía sau, lộ ra vẻ mặt chê cười, cười lạnh mở miệng.
Cái kết quả này cũng đã sớm nằm trong dự tính của hắn, nếu như có thể dùng ngôn ngữ làm cho đám người Quách Thanh giao bách tính ra, vậy thì hắn tự nhiên xem như đạt được mục đích, còn nếu như đám người Quách Thanh không đồng ý, vậy thì sẽ lợi dụng ngôn ngữ kích động những tu sĩ Bắc Vực này đứng lên, thực lực của những tu sĩ trong Hẻm Phế Nhân này vốn cũng không chiếm ưu thế, lại đánh một trận như thế, sẽ còn sức lực đi giết Ma Linh hay sao?
Về phần mình, chỉ cần bày ra thái độ không đếm xỉa là được.
Dù sao thì chính mình cũng là huyết mạch Tôn Phủ, những tu sĩ Bắc Vực này chẳng lẽ còn thực sự có can đảm gây bất lợi cho chính mình?
"Chư vị đạo huynh, chúng ta không có thù hận, nhưng các ngươi chấp mê bất ngộ như thế, cũng đừng trách ta..."
Mà nhìn thấy những tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia mặc dù trầm mặc, nhưng không lùi bước, những tu sĩ Bắc Vực nghe lệnh của Duy Tông Tân kia cũng bắt đầu lo lắng trong lòng, có người không nhịn được lên tiếng quát chói tai, muốn khuyên những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này suy nghĩ một chút, lại không nghĩ rằng, còn chưa nói xong, trong đám người đột nhiên có một đạo phù triện bay ra ngoài, uy lực không lớn, chỉ là hóa thành một đạo Hỏa Long nhào về phía Cam Ngọc Thiền đệ tử chân truyền của Kim Thiền Tông, đạo Hỏa Long này chưa chắc đã có thể tổn thương Cam Ngọc Thiền, nhưng lại giống như là một viên hoả tinh, trong nháy mắt đã dẫn phát một trận lửa lớn.