Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518: Địa Ngục Nhân Gian

Chương 518: Địa ngục nhân gian Chương 518: Địa ngục nhân gian

"Phần phật..." Đám tu sĩ trong sân vốn đã sẵn sàng đón quân địch, vội vã cuống cuồng, trong lòng lập tức giật mình, trực tiếp ra tay.

Mà vừa ra tay, liền lập tức không kiềm chế được.

Trong hơn trăm trượng chung quanh, trong nháy mắt liền bị phù quang, huyền pháp, quang mang pháp khí bao phủ, kình phong cường hoành bốc lên, khiến cho phương viên trong trăm trượng này biến thành một nơi cực kỳ hung hiểm, đối với những tu sĩ này mà nói là còn không sao, nhưng đối với những bách tính Vân Quốc kia mà nói thì là lập tức bị hù rùng mình, trong chốc lát liền đã có bảy ~ tám người bị cuồng phong quét bay ra ngoài, không rõ sống chết...

Tu sĩ đấu pháp, há lại có thể để cho phàm nhân tới gần?

Những bách tính Vân Quốc này ở dưới sự kinh hãi, cũng lập tức tán loạn một mảnh, liều mạng bỏ chạy tứ tán.

"Vương bát đản, quả nhiên đáng hận nhất chính là tên Duy Tông Tân kia, ghét nhất lại là những tu sĩ Bắc Vực này..." Mà nhìn thấy một màn này, Phương Quý cũng lập tức giận dữ, vừa rồi hắn còn định đối phó với Duy Tông Tân.

Coi như hắn không muốn gây chuyện, không thể giết đối phương, nhưng nếu đã thật sự trở mặt, đánh cho tên tiểu tử này sưng mặt sưng mũi cũng không thành vấn đề, dù sao thì hắn cũng không phải là đánh huyết mạch Tôn Phủ lần đầu tiên, tên Duy Tông Tân này nếu như không muốn bị đánh, vậy thì phải tranh thủ thời gian cút ngay!

Nhưng không nghĩ tới chính là, Duy Tông Tân kỳ thật cũng không có dự tính xuất thủ, mà là trêu đùa những tu sĩ Bắc Vực này, hết lần này tới lần khác những tu sĩ Bắc Vực này thế mà lại nghe lời như vậy, biết rõ đây là đang ép các tu sĩ Hẻm Phế Nhân vào tuyệt lộ, vẫn xuất thủ không có một chút do dự nào.

Lúc này Phương Quý nổi giận, cũng lập tức nổi lên sát tâm.

"Lục đạo huynh, chúng ta...chúng ta cũng muốn động thủ sao?"

Mà vào lúc này, thấy đại chiến sắp xảy ra, đám người Lục Đạo Duẫn ở cách đó không xa cũng đang do dự, nhất là Trương Minh Quân bây giờ chỉ còn lại da bọc xương kia, hắn đã luyện hóa ba viên Huyết Khí Đan, lúc này mới khôi phục được một chút khí lực, chỉ là tinh thần héo hon dị thường, biểu lộ càng là do dự thống khổ: "Rõ ràng chúng ta biết được, bọn hắn mới thật sự là người che chở bách tính Vân Quốc..."

"Không có cách nào!" Lục Đạo Duẫn nhíu lông mày thành một cục, sắc mặt cũng hết sức âm trầm, qua nửa ngày mới thấp giọng nói: "Ta mặc dù không muốn có liên quan gì với đám người Hẻm Phế Nhân này, càng không muốn đối địch với kẻ họ Phương kia, nhưng việc đã đến nước này, chúng ta lại có thể làm như thế nào?"

"Vì cái gì chứ?" Lúc này Trương Minh Quân dường như là bởi vì tinh huyết bản mệnh tiêu hao quá nhiều, đã rõ ràng có một chút hỗn loạn.

Giống như trước kia, một vấn đề đơn giản như vậy, hắn sẽ không hỏi vì cái gì.

Mà Lục Đạo Duẫn nhìn thoáng qua Trương Minh Quân, cũng cảm thấy có một chút đau lòng, Trương Minh Quân cùng với Phương Quý cũng không đồng dạng, hắn tu chính là Trận Đạo, bình thường có tác dụng phụ trợ đối với bọn hắn, hơn nữa làm người điệu thấp, từ trước tới giờ không có đoạt công, cho nên ở giữa bọn hắn, quan hệ cá nhân là rất sâu đậm, coi như là Triệu Hồng có tính tình khắc bạc nhất, cũng coi Trương Minh Quân là bằng hữu chân chính duy nhất có thể kết giao.

Nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Trương Minh Quân lúc này, Lục Đạo Duẫn rốt cục vẫn thở dài một tiếng, nói: "Bởi vì chúng ta cũng muốn tu hành, đã ở trong Tôn Phủ, há lại không làm một chút chuyện trái với lương tâm? Minh Quân, vì tu hành, cũng nên chịu một chút ủy khuất..."

Hắn vừa nói chuyện, đã là người thứ nhất đi về phía trước, ở phía sau hắn, mấy người Triệu Hồng cũng đi theo.

Mà Trương Minh Quân thì là lung la lung lay đứng lên, mặc dù đã đứng không vững, nhưng vẫn bước đi về phía trước.

Hắn giống như là một bộ xương di động vậy.

Bọn hắn từng bước tiến vào chiến trường, mà chiến trường từ lúc bắt đầu đã không thể thu tay đã biến thành sát khí nồng nặc, trở nên càng hung ác điên cuồng, một trận gió tanh mưa máu không có cách nào hình dung, sắp giáng lâm ở phía trên mảnh thổ địa Vân Quốc này...

"A a a..." Đột nhiên, có tiếng thét sợ hãi vang lên.

Những tiếng thét đó được tạo ra bởi một nhóm người vừa mới chạy trốn, trốn ở trong một thung lũng cách đó không xa. Âm thanh không lớn lắm, nhưng sự hoảng loạn và sợ hãi trong tiếng hét lại rất rõ ràng, lập tức khiến cho mọi người trong sân kinh động.

Không ít người vừa mới nổi lên sát tâm, bị tiếng thét sợ hãi kia hấp dẫn, sau khi cảm thấy nao nao, liền nhanh chóng lao về phương hướng kia.

Sau khi bọn hắn đi qua đó, thấy được cảnh tượng ở bên trong thung lũng, tất cả đều sững sờ.

Một cỗ khí lạnh đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.

Thi cốt!

Trong vùng thung lũng kia là một mảnh thi cốt!

Chẳng ai ngờ rằng, chỉ cách một cái khe núi ngắn ngủi, ở bên trong liền ẩn giấu một cảnh tượng như địa ngục này.

Trong một thung lũng khổng lồ với bán kính mấy trăm dặm, cơ hồ đều là tràn đầy thi cốt dữ tợn đáng sợ, quét mắt nhìn, có không ít hơn mấy ngàn bộ thi cốt, mỗi một bộ thi cốt đều là ngồi hoặc đứng, có thể là ôm nhau, có thể là giãy dụa, còn duy trì tư thế khi còn sống, chỉ là ở trên người của bọn hắn đã không còn một chút huyết nhục nào, giống như là đã bị dã thú gặm qua, sạch sẽ mà tươi mới, không để lại dấu vết của máu thịt.

Mà ở trong mảnh thi cốt này, thì có từng đoá từng đoá hoa sen màu đen tô điểm, thăm thẳm nở rộ, tăng thêm rất nhiều cảm giác quỷ dị cho mảnh sơn cốc kinh khủng này, khiến cho người ta nhìn một cái, tâm thần liền chấn động, dường như linh hồn cũng đều bị hấp dẫn vào.

"Tại sao ở nơi này lại có nhiều thi cốt như vậy?"

Đám bách tính nhìn thấy một màn này đã có không biết bao nhiêu người bị doạ ngất, coi như là người tu hành, vào lúc này cũng sửng sốt, bọn hắn cho dù to gan, đối mặt với một màn quỷ dị như vậy, cũng không thể đối mặt một cách bình tĩnh được, nếu như chỉ là một ~ hai bộ thi thể, vậy thì tuyệt đối không thể tạo thành ảnh hưởng đối với tâm chí kiên định của người tu hành, nhưng mấy ngàn cỗ thi thể chồng chất lên nhau, cái tràng diện kia...

"Đây là do Ma Linh làm?" Ở trong đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân, có một người run giọng mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ là có rất nhiều bách tính trốn ở chỗ này, sau đó bị Ma Linh phát hiện?"

Sau khi hắn nói ra câu này, ở chung quanh thật lâu cũng không có người lên tiếng.

Có người nhìn qua cảnh tượng trong cốc kia, sắc mặt đã là hoảng sợ tới cực điểm, ở trong này thậm chí còn bao gồm cả Duy Tông Tân, một người tuỳ tiện như hắn, thấy được phiến thi cốt kia, cả người lại giống như bị doạ mất hồn, sắc mặt cũng thay đổi.

"Không phải là Ma Linh..." Phương Quý đột nhiên mở miệng, hắn cũng đang nhìn chòng chọc vào mảnh thi hài kia, không hiểu sao cảm thấy có một chút quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment