"Duy Tông đại nhân, chúng ta...nếu như chúng ta vây bọn hắn ở nơi này, bọn hắn...bọn hắn nhất định sẽ phải chết?"
"Đúng thế, nếu không...nếu không thì chúng ta hãy mau chóng rời đi đi..."
Ở trong mảnh trầm mặc mà ngột ngạt này, có người ngượng ngùng mở miệng, không phải là tu sĩ Hẻm Phế Nhân, mà là những đệ tử tiên môn bị Duy Tông Tân gọi tới đối địch với tu sĩ Hẻm Phế Nhân, sắc mặt của bọn hắn vào lúc này cũng lộ ra sự khó xử không gì sánh được, một màn trước mắt này, cùng với chân tướng đại biểu ở phía sau một màn này cũng khiến cho tâm thần bọn hắn nhận phải trùng kích cực lớn, đạo tâm cũng đều có một chút hỗn loạn.
Cho nên ở dưới loại tình huống này, bảo bọn hắn tự tay bày trận vây khốn những bách tính này thật sự là có một chút khó khăn, theo bọn hắn, bây giờ liền trực tiếp rời đi, sau đó tùy ý để cho những bách tính này tự sinh tự diệt, ở trên tâm lý còn có thể dễ tiếp nhận hơn một chút...
"Đánh rắm, đánh rắm, các ngươi căn bản không biết sự nghiêm trọng của chuyện này..." Mà Duy Tông Tân vốn là hoảng loạn trong lòng, lúc này nghe lời nói của bọn hắn, lập tức tức giận sắp mất đi lý trí, mắng chửi liên thanh: "Những người này vốn chính là huyết thực để cho Quỷ Thần hưởng dụng, nếu như để cho một người trong bọn hắn chạy thoát, cũng đều giống như là chúng ta phá hủy sự hào hứng khi Quỷ Thần hưởng dụng huyết thực, các ngươi có mấy cái mạng để bồi vào? Đến lúc nào rồi mà các ngươi còn muốn lải nhải dông dài ở chỗ này, chuyện này thế nhưng là có quan hệ cùng với Quỷ Thần, chẳng lẽ các ngươi muốn vì những phàm phu tục tử này mà ngay cả tương lai của mình cũng không để ý tới sao?"
Duy Tông Tân vào lúc này đúng là vừa vội vừa giận.
Những tu sĩ Bắc Vực này làm sao lại ngu dốt như thế, chẳng lẽ ngay cả nặng nhẹ cũng đều không phân biệt được sao?
Nhưng đáp lại tiếng gầm thét của hắn, nhất thời thế mà không có ai có động tác gì.
Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, khó xử tới cực điểm, trong sân là một mảnh trầm mặc.
Cũng đúng vào lúc này, một người bỗng nhiên di chuyển vào lúc này, Trương Minh Quân có sắc mặt tái nhợt, cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương, bỗng nhiên lung la lung lay đi về phía đống thi cốt trong thung lũng, trong tay hắn còn cầm chiếc mệnh đăng kia, hắn đi tới phía trước đám thi cốt không còn một chút máu thịt, cũng không có cách nào phân biệt rõ bộ dáng kia, tay run run, nhỏ một giọt tinh huyết bản mệnh vào mệnh đăng.
"Phừng..." Giọt tinh huyết bản mệnh kia rơi vào mệnh đăng, ngọn lửa đột nhiên kéo dài thêm vài xích.
Rõ ràng là không có gió, nhưng ngọn lửa lại nghiêng về phía một mảnh thi cốt nào đó, giống như là cực kỳ thân cận.
Mà sau khi ấn chứng phỏng đoán ở trong lòng, cả người Trương Minh Quân cũng sững sờ tại đương trường.
Mệnh đăng rơi trên mặt đất, vẩy ra một ngọn lửa.
"Ở chỗ này, ở chỗ này..." Hắn thì thào, trong thanh âm dường như mang theo giọng nghẹn ngào, cả người giống như là hỗn loạn vậy, quay đầu nhìn sang Lục Đạo Duẫn, nói: "Lục đạo huynh, ngươi nói là vì tu hành cho nên chúng ta đều phải làm một chút sự tình trái với lương tâm, cho nên làm những việc đó là không có gì đáng trách..."
"Thế nhưng mà..." Hắn khóc trong tuyệt vọng: "Ngay cả tộc nhân của mình cũng đều không bảo vệ được, vậy thì chúng ta còn tu hành để làm cái gì?"
Tiếng khóc tuyệt vọng của Trương Minh Quân khiến cho bầu không khí trong sân ngột ngạt tới cực điểm.
Mấy người Lục Đạo Duẫn có quan hệ thân cận cùng với Trương Minh Quân, nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng của hắn, trái tim đều siết lại thật chặt.
Bọn hắn thế nhưng đã tận mắt nhìn thấy Trương Minh Quân vì tìm kiếm tộc nhân mà chịu bao nhiêu khổ cực, đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, ép từng giọt từng giọt tinh huyết bản mệnh ra ngoài, thậm chí đã sắp đạt đến trình độ dầu hết đèn tắt, nhưng suy nghĩ duy nhất trong lòng, cũng bất quá chỉ là tìm tới tộc nhân của mình mà thôi, nhưng kết quả thì sao, tìm lâu như vậy, lại tìm được một mảnh thi cốt không dư thừa một chút máu thịt này...
Càng quan trọng hơn là, những tộc nhân này của hắn, cũng không phải là chết ở trong miệng của Ma Linh, mà là chết ở trong tay của Tôn Phủ, hắn ở trong Tôn Phủ, thân phận chính là Thần Vệ Ngân Giáp Tây Phương Thần Điện, mà một cái xưng hô khác của Thần Vệ Ngân Giáp, chính là Thần Thị, là người hầu của thần...
Đơn giản mà nói, chính là những Quỷ Thần mà Tôn Phủ hầu hạ này đã ăn hết tộc nhân của hắn!
Tiêu hao tinh huyết trong thời gian dài phát hiện ra cái sự thật này, đã khiến cho hắn triệt để hỏng mất.
Loại cảm xúc kia lây nhiễm đến tất cả mọi người, cũng khiến cho bọn hắn càng trầm mặc.
"Các ngươi còn đang chờ cái gì?" Ở trong mảnh trầm mặc này, Duy Tông Tân không nhịn được quát lớn: "Mau ra tay đi!"
Lúc này hắn thực sự đã hoảng loạn tới cực điểm, phát hiện ra chuyện này trong thời gian càng lâu, sự tình hắn cân nhắc đến cũng càng nhiều, sự tình Quỷ Thần đại tế, tuyệt đối là bí ẩn trong lần trừ ma Vân Quốc này, không thể nghi ngờ, tôn chủ hẳn là cũng không muốn để cho người khác biết được chuyện này, Tôn Phủ dù sao vẫn muốn giữ gìn mặt mũi mặt ngoài, nếu không thì cũng không cần để cho Quỷ Thần vụng trộm tiến vào Vân Quốc hưởng thụ huyết tế.
Mà bây giờ chuyện này lại bị bọn hắn khám phá.
Xem ra, sau đó những tu sĩ Bắc Vực này rất có thể cũng sẽ bị thanh lý, để tránh bọn hắn truyền chuyện này ra bên ngoài.
Đương nhiên, càng cân nhắc đến cái vấn đề này, hắn càng khẩn trương, bây giờ cũng không thể nói chuyện này cho những tu sĩ Bắc Vực này nghe, hắn còn muốn dựa vào những tu sĩ Bắc Vực này để nhốt đám bách tính ở chỗ này, tránh chọc giận Quỷ Thần, hắn đã nghĩ kỹ, sau khi làm xong những chuyện này, hắn sẽ lập tức rời khỏi khu vực săn bắn, báo cáo cho Tôn Phủ những người phát hiện ra chuyện này, sau đó cầu xin sự khoan dung...
Không trông cậy vào việc kiếm được bao nhiêu công lao từ trong chuyện này, chỉ cầu không bị liên luỵ!
Trong lòng nghĩ tới tất cả những điều này, hắn cũng trở nên nóng nảy hơn, nghĩ thầm những tu sĩ Bắc Vực này làm sao vẫn còn ngây ngốc đứng đấy, nhất là tiếng khóc của tên Trương Minh Quân kia, càng khiến cho hắn tâm phiền ý loạn, cố ý muốn đánh thức những người này, vội vàng vọt tới trước người của Trương Minh Quân, nhấc chân đạp tới, quát mắng: "Đã đến lúc nào rồi, còn muốn gào khóc ở nơi này?"
Một cước này của hắn cũng không có dùng sức, chỉ là muốn thông qua chuyện này để khiến cho những người khác tỉnh táo mà thôi.
Nhưng lại không nghĩ tới, thân thể đơn bạc của Trương Minh Quân bị đạp ngã trên mặt đất, nhưng cũng không biết có dũng khí từ đâu tới, thế mà bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét như dã thú, trong lúc đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay biến thành trảo, dùng hết sức vồ về phía hắn, giống như là tất cả khí lực còn sót lại trên dưới toàn thân đều được vận dụng, thanh âm trong miệng giống như đòi mạng, mang theo ý vị điên cuồng: "Ta giết ngươi..."
"Lớn mật!" Duy Tông Tân giận dữ, trở tay đánh ra một chưởng.