Trương Minh Quân vốn chỉ là người am hiểu Trận Đạo, thực lực bình thường, lại thêm lúc này tinh huyết bản mệnh còn thừa không nhiều, thân thể cực kỳ suy yếu, cơ hồ chỉ trong chốc lát liền bị Duy Tông Tân đánh ngã trên mặt đất, sau đó hắn liền lật bàn tay, muốn dùng một chưởng kết liễu tính mệnh của Trương Minh Quân.
"Đừng..."
Nhưng không nghĩ tới chính là, thấy một màn này, chung quanh bỗng nhiên có mấy tiếng hét lớn vang lên, mấy đạo thân ảnh vội vã lướt đến, nhất là đám người Lục Đạo Duẫn, càng là tràn đầy khẩn trương vọt lên, mà ở một bên khác, đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia thì càng là có thật nhiều ánh mắt bất thiện nhìn về phía Duy Tông Tân, Quách Thanh sư tỷ cắn chặt hàm răng, sang sảng một tiếng rút kiếm ra...
"Các ngươi muốn làm gì?" Cái động tác này ngược lại là đã khiến cho Duy Tông Tân giật nảy cả mình, chợt lui về sau một bước, bất quá sau khi ý thức được sự rụt rè của mình, hắn rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, quát: "Hiện tại cũng không phải là chuyện của một mình ta, các ngươi cho rằng đây chỉ là phiền phức của ta thôi sao? Nếu như xử lý không tốt, tất cả mọi người đều sẽ gặp xui xẻo, một bên là một số phàm phu tục tử, một bên là chính các ngươi, không biết nên làm như thế nào sao?"
Những lời này lập tức khiến cho những người khác ngẩn ra một chút, quay mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra sự do dự.
"Tiên Nhân tha mạng..."
"Cầu Tiên Nhân thả chúng ta rời đi, ngày sau tất nhiên sẽ ngày ngày thắp hương vì Tiên Nhân..."
Mà bách tính ở chung quanh, cũng nhận ra nguy cơ trước mắt, có người dẫn đầu liều mạng kêu khóc.
Ở trong những tiếng khóc cầu xin hỗn loạn này, những tu sĩ này càng trầm mặc hơn.
Ai cũng không biết sau khi bọn hắn trải qua sự giãy dụa trong nội tâm, quyết định làm ra cuối cùng là cái gì.
Cho dù là tu sĩ Hẻm Phế Nhân, vào lúc này đối mặt với tiếng quát to của Duy Tông Tân, lại nhìn những bách tính kêu khóc cầu sinh này, trong lòng cũng rơi vào trong khó xử cực độ, bọn hắn cho dù là một chút cũng không muốn nhịn, nhưng Tôn Phủ, Quỷ Thần, lại giống như là một cái bóng ma vô cùng to lớn, bao phủ ở trên đỉnh đầu của bọn hắn, loại trọng lượng kia là không có cách nào hình dung, lớn hơn so với núi, cao hơn so với trời, không thể sinh ra cảm xúc phản kháng!
"Ồ, đúng rồi..." Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Đám người vô thức quay đầu nhìn lại, liền thấy người nói chuyện chính là Phương Quý, hắn giống như là bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đi về phía Duy Tông Tân, nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, chúng ta chỉ là tiến đến để săn thú, những bách tính này lại không có họ hàng với chúng ta, sự sống chết của bọn hắn thì có liên quan gì với chúng ta, bọn hắn đến tột cùng có bị Quỷ Thần ăn hay không, lại liên quan gì đến việc tu hành của chúng ta?"
"Sinh linh Bắc Vực, không phải là sinh ra để bị ăn sao?"
"Trở thành tế phẩm của Quỷ Thần, nói không chừng còn là phúc khí mà kiếp trước bọn hắn tu luyện..."
Những lời này, lập tức khiến cho tất cả mọi người lại trầm mặc, gần như không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
Lời nói của Phương Quý khiến cho bọn hắn cảm thấy một loại phẫn nộ không có cách nào hình dung, đánh thẳng vào phòng tuyến lý trí cuối cùng của bọn hắn.
"Đúng đúng đúng..." Ngược lại là Duy Tông Tân nghe được lời nói của Phương Quý, cực kỳ kinh hỉ, không ngờ được, ở trong thời điểm quan trọng này, phản ứng đầu tiên lại là tên tiểu tử làm cho người ta chán ghét này, trong lòng của hắn cũng lập tức hiểu được một chút, khó trách tên tiểu tử này có thể có quan hệ tốt cùng với đám người Thanh Vân Gian như vậy, nguyên lai hắn quả thật là một người có tâm tư thông thấu, vội vàng phụ họa nói: "Tất cả mọi người hãy nghe hắn..."
"Tất cả mọi người hãy nghe ta..." Phương Quý vừa nói, vừa bỗng nhiên kết một đạo pháp ấn, cuồng phong chung quanh lập tức nổi lên, cát bay đá chạy, khiến cho đám bách tính kia không thể mở mắt ra, có không biết bao nhiêu người ngay cả thân thể cũng đều không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể ôm đầu kêu khóc...
Thấy một màn này, Duy Tông Tân còn tưởng rằng Phương Quý muốn hạ thủ đối với đám bách tính, lập tức tràn đầy vui mừng.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Quý đã đi tới trước người của hắn, nói: "Không vây khốn những bách tính này, sẽ không thể làm dịu được lửa giận của Quỷ Thần..."
Duy Tông Tân liên tục đáp ứng: "Không sai..."
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Quý bỗng nhiên hỏi: "Nhưng nếu như làm như vậy, ai sẽ làm dịu lửa giận của chúng ta?"
Duy Tông Tân lập tức ngây dại: "Ngươi..."
Còn chưa nói hết lời, Phương Quý đột nhiên đánh một quyền tới.
Ma Sơn hiển hiện, chung quanh chịu áp lực vô tận.
Duy Tông Tân cơ hồ là ở giữa một sát na liền bị lực lượng Ma Sơn Phương Quý thi triển ra trấn áp tại đương trường, ở dưới sự kinh hãi, hai cánh tay của hắn giao nhau, tiếp nhận một quyền này của Phương Quý, lập tức bị cỗ lực đạo vô tận hùng hồn kia đánh cho miệng phun máu tươi, sắc mặt cả người cũng trở nên khẩn trương, vừa vội vã phát huy ra bí pháp Tôn Phủ, gọi ra từng điểm ánh sao, vừa nghiêm nghị hét lớn: "Ngươi..."
"Ta rất tức giận!" Phương Quý nghiêm nghị quát khẽ, đồng thời xuất thủ liên tiếp.
Thái Ất Kim Khí giống như linh xà bay múa, trong chốc lát liền xoắn nát ánh sao bên người của Duy Tông Tân.
Lực lượng của Thái Dịch Chân Thủy Pháp giống như trường giang đại hà, từng đợt từng đợt, không gì ngăn được, tuôn về phía trước.
Thực lực của Duy Tông Tân không yếu, không kể đến xuất thân, chỉ là thực lực đơn thuần mà nói, hắn ở trong huyết mạch Tôn Phủ cũng có thể được coi là nhất lưu, tối thiểu là không yếu hơn quá nhiều so với đám người Thanh Vân Gian, thế nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Phương Quý lại dám hạ sát thủ đối với mình, ở dưới tình huống bất ngờ không đề phòng, thất bại một nước, liền mất đi tiên cơ, lại thêm Phương Quý xuất thủ tàn nhẫn hung mãnh, càng khiến cho hắn ứng đối không xuể.
Quyền thứ nhất đánh tới, hắn đã miệng phun máu tươi.
Quyền thứ hai đánh tới, bí pháp Tôn Phủ chung quanh hắn đã bị Thái Ất Kim Khí xoắn nát.
Quyền thứ ba đánh tới, toàn thân linh tức của hắn nghịch loạn, khó mà tự vệ.
Quyền thứ tư đánh tới, toàn thân xương cốt của hắn đã nát hơn phân nửa...
Cuối cùng, thẳng đến khi bị Phương Quý dùng quyền đánh chết, trong ánh mắt của hắn đều tràn đầy vẻ khó có thể tin, hắn không biết Phương Quý lấy lá gan từ đâu ra, lại dám hạ sát thủ đối với huyết mạch Tôn Phủ như hắn, hơn nữa lại ngay cả một câu giải thích cũng đều không có...
Ta dù sao cũng là huyết mạch Tôn Phủ, trước khi chết ngươi không thể nói gì với ta sao?
"Chuyện này..." Không riêng gì Duy Tông Tân phát mộng trước khi chết, những tu sĩ Bắc Vực kia cũng đều phát mộng.
Ở trong những người này, có không ít người có thể được gọi là tâm phúc của Duy Tông Tân, nhưng vào lúc này, thế mà đều không kịp ngăn cản.
Duy chỉ có những bách tính kia là còn không biết chuyện gì đã xảy ra, vào thời điểm cuồng phong nổi lên, liền bị buộc nhắm mắt ôm đầu, mà đợi đến khi cuồng phong đi qua, lúc mở mắt ra, Duy Tông Tân đã bị Phương Quý đánh thành thịt nát, chết đến mức không thể chết lại.
Bọn hắn thậm chí còn không biết là ai đã ra tay!